Rời khỏi nhà đấu giá, Đường Nguyệt nắm chặt túi tiền, cảm nhận sức nặng của tám lượng bạc mới đổi, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Ngược lại, Đường Minh Tùng thần sắc lại có vẻ trầm xuống.
Chờ khi lên xe ngựa, đi được một quãng, Đường Nguyệt mới cười hỏi:
"Có phải đệ thấy không quen với thái độ của chưởng quầy ban nãy?"
Đường Minh Tùng đưa mắt nhìn phía trước, nhịn không được mà hạ giọng nói:
“Trước kia khi theo phụ thân đến đây, chưởng quầy luôn niềm nở tiếp đón. Lần này chúng ta ghé qua, hắn rõ ràng không có ý muốn để tâm, lúc gần đi còn hỏi có muốn sang nhượng hiệu cầm đồ hay không, nói rằng nể tình giao tình trước kia, có thể ra giá hậu hĩnh.”
Dẫu còn trẻ tuổi, Đường Nguyệt cũng chẳng để bụng, chỉ thản nhiên đáp:
“Chuyện này vốn dĩ bình thường. Người làm ăn phần lớn kết giao vì lợi ích, trước kia phụ thân mang đến đương phẩm giá trị không nhỏ, giúp nhà đấu giá thu về không ít lợi nhuận, chưởng quầy tự nhiên gương mặt tươi cười nghênh đón. Hiện tại ta mang đến đương phẩm ít ỏi, giá trị chẳng đáng là bao, hắn giao cho hỏa kế tiếp đãi chúng ta, còn bản thân thì đi chăm sóc những khách nhân mang lại lợi nhuận cao hơn cũng là lẽ thường tình. Dù sao mục đích chuyến này là đổi lấy ngân lượng, đã đạt được thì coi như thành công.”
Hỏa kế: nhân viên đoán khách, tương tự như mấy tiểu nhị.
“Nói đến chuyện hắn muốn thu mua hiệu cầm đồ, trước kia ta từng nghe phụ thân nhắc qua, hiện tại muốn đăng ký hiệu cầm đồ đã không dễ dàng, lại thêm quan phủ quản lý nghiêm ngặt, trực tiếp mua lại hiệu cầm đồ của chúng ta là cách thức thuận tiện nhất. Thế nhưng, chỉ cần chúng ta không muốn bán, dù có là nhà đấu giá lớn đến mấy, bọn họ cũng không thể cưỡng ép thu mua. Không cần để trong lòng.”
Hiệu cầm đồ vốn là ngành lợi nhuận lớn, đừng nói thương hộ, ngay cả quan viên, thế gia trong kinh thành, hễ là kẻ có chút thế lực cũng đều động tâm. Nếu kinh doanh thuận lợi, lợi tức thu về còn hơn xa các cửa hiệu khác.
Ở Sở quốc, hiệu cầm đồ phân thành ba loại: hoàng đương, quan đương và dân đương. Hoàng đương là những hiệu cầm đồ thuộc sở hữu của hoàng gia, quan đương là những hiệu cầm đồ do quan viên kinh thành đứng sau, còn dân đương thuộc về giới thương hộ thông thường. Dù là tại kinh thành hay trên khắp cả nước, hoàng đương và quan đương chiếm đến chín phần, số hiệu cầm đồ do dân gian kinh doanh chẳng khác nào muối bỏ bể.
Nhà đấu giá Triệu thị mà Đường Nguyệt vừa ghé qua, chủ nhân đứng sau chính là phủ Trưởng Công Chúa. Chuyện này, tiểu Đường Nguyệt từng tình cờ nghe phụ thân nhắc đến một lần.
Trước kia, hiệu cầm đồ của Đường gia suy sụp, vốn là vì liên quan đến vụ Lễ Bộ Thị Lang cầm cố đương phẩm hư hao, cuối cùng phải chịu tội oan. Ai mà biết phía sau có hay không kẻ cố tình bày mưu hãm hại? Nghĩ đến lời Tiểu Thất nói về việc hiệu cầm đồ cho vay nhằm đầu tư huyền học, khách hàng có thể từ đó nhận về lợi ích tiềm ẩn, đơn giản mà nói chính là tiền tài và quyền thế, hai điều này luôn song hành cùng nhau.
Trong lòng Đường Nguyệt dâng lên vài phần tự tin, lời nói cũng thêm phần kiên định.
Nghe vậy, Đường Minh Tùng cũng dần trút bỏ bực dọc, gật đầu cười:
“Cũng phải, vẫn là đại tỷ nghĩ chu toàn hơn, là đệ nhất thời để lời của chưởng quầy ảnh hưởng.”
Tỷ đệ hai người đến gần Thư viện Trí Hằng, Đường Minh Tùng xuống ngựa, cột dây cương cẩn thận rồi nói:
“Đại tỷ cứ tự do dạo quanh, ba mươi phút sau đệ sẽ ra.”
Nếu đã quyết định thôi học, dẫu sao cũng nên đến từ biệt phu tử một tiếng.
Ban đầu, Đường Nguyệt có ý muốn đi cùng, nhưng Đường Minh Tùng lại bảo bản thân có thể tự lo liệu, cô chỉ cần chờ bên ngoài là được.
Đường Nguyệt thấy vậy cũng không miễn cưỡng.
Nhân lúc chờ đợi, cô đưa mắt nhìn quanh, phát hiện đối diện có không ít sạp hàng bày bán thức ăn, liền dạo bước đến xem.