Kinh thành tuy phồn hoa, phố chợ sớm đã vượt khỏi giới hạn cũ, chợ sáng, chợ trưa, chợ đêm không ngừng mở cửa, người người đều có chỗ mưu sinh. Thế nhưng, nơi phồn hoa lại càng lắm kẻ dòm ngó, đám trộm gà cắp chó chưa bao giờ vắng bóng.
Hiệu cầm đồ vốn chứa nhiều vật phẩm quý giá, ai ai cũng biết. Trước kia còn có Đường phụ cùng Ngô Xuyên trấn giữ, nay thì khác. Nhà chỉ còn lại ba tỷ đệ, sức chiến đấu lại như gà con.
Một nữ nhân như cô, cho dù có thêm Đường Minh Tùng thì chung quy cũng chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, còn Đường Ức Uyển lại là tiểu cô nương cần người bảo hộ. Đường Nguyệt cúi đầu nhìn đôi tay mảnh khảnh cùng cổ tay nhỏ nhắn của mình, thử siết quyền vung lên vài lần, chỉ thấy yếu mềm vô lực, lại càng thêm bất an.
Không ổn.
Không chỉ phải mời Ngô Xuyên trở về trông giữ, cô cũng nên tăng cường rèn luyện thân thể, nếu có thể học thêm chút công phu phòng thân thì càng tốt.
Khóa kỹ cửa kho, cất chìa khóa vào túi, Đường Nguyệt quay người đi về hậu viện. Từ xa đã thấy Đường Minh Tùng đang đứng bên giếng kéo gàu múc nước, ngồi xổm bên cạnh rửa rau.
Đường Ức Uyển ôm sọt gạo, ngẩng đầu hỏi: “Chỗ gạo này đủ nấu bữa tối chưa? Có cần thêm nước không?”
Đường Minh Tùng liếc qua lượng gạo, cân nhắc rồi đáp: “Đủ rồi.”
Tiểu nha đầu nghe vậy liền xắn tay áo, vo sạch gạo rồi mang vào bếp.
Hai huynh muội phối hợp nấu ăn, trò chuyện qua lại, tựa như đã sớm quen với việc này.
Ai có thể ngờ rằng, chỉ mới một tháng trước, cả hai vẫn còn là những đứa chỉ biết ngồi chờ cơm dọn sẵn?
Đường Nguyệt cũng không phải người khéo bếp núc, chỉ miễn cưỡng nấu được mà thôi. Giờ này còn biết bao chuyện cần giải quyết, bắt cô nấu cơm quả thực không thể nào. Nhân dịp này để bọn họ tập luyện một chút, sau này trong nhà chỉ còn ba người, mỗi người đều phải góp sức, như vậy mới công bằng.
Kiếp trước, cô vốn không có anh chị em gì, nay xuyên đến đây lại có thêm hai người đệ muội, nhưng chưa bao giờ cảm thấy thân thiết. Nếu không phải vì huyết thống của tiểu Đường Nguyệt cùng bọn họ vướng mắc vào nhau, cô hẳn cũng chẳng để tâm quá nhiều.
Thấy đại tỷ quay về, Đường Minh Tùng đặt rổ rau đã rửa sạch xuống, lau khô tay rồi hỏi: “Đại tỷ, tỷ từ kho hàng trở về sao?”
Đường Nguyệt gật đầu: “Ừm, vừa rồi tìm thấy bốn món đã quá hạn chuộc, ngày mai mang đi đấu giá.”
Đường Minh Tùng gật gù: “Vậy mai để đệ đi cùng tỷ.”
Cô nhíu mày: “Ngày mai không phải đệ có lớp sao?”
Từ lúc Đường phụ lâm bệnh, Đường Minh Tùng đã xin nghỉ ở nhà, tính ra cũng gần một tháng. Học vấn như thuyền đi ngược nước, không tiến ắt lùi, nghỉ lâu như vậy, chỉ sợ không theo kịp tiến độ.
Thiếu niên hơi do dự, cuối cùng cắn răng nói: “Tỷ, đệ có chuyện muốn bàn với tỷ.”
Dứt lời, hắn đem rổ rau mang vào bếp, kiểm tra lại lượng nước trong nồi đã đủ chưa, dặn Đường Ức Uyển trông coi lửa, sau đó đi đến đại sảnh, ngồi đối diện với Đường Nguyệt, nghiêm túc nói ra suy nghĩ trong lòng:
“Đại tỷ, đệ không muốn đi học nữa.”
Ánh mắt Đường Nguyệt khẽ động, trong lòng đã có vài phần suy đoán, nhưng vẫn hỏi:
“Vì sao?”
Đường Minh Tùng chậm rãi cụp mắt, giọng nói trầm tĩnh:
“Để tiếp tục đèn sách, mỗi tháng đều phải nộp học phí, chưa kể đến bút mực giấy nghiên, khoản nào cũng cần tiêu pha. Giờ trong nhà chỉ còn ba chúng ta, đệ cũng nên góp chút sức, san sẻ gánh nặng với tỷ.”