Xung quanh yên lặng, chỉ còn lại tiếng kêu khe khẽ của Mao Cầu. Nhận ra Nhan Hoạ dừng lại, nó nghiêng đầu, dùng móng vuốt chọc nhẹ vào cổ tay trắng nõn của Nhan Hoạ, thúc giục cô tiếp tục đút ăn.
Nhan Hoạ cúi đầu, tiếp tục cho Mao Cầu ăn, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Nhan Hồng An.
Cô không thể làm người lấy đức báo oán, đã hứa sẽ báo thù thay nguyên chủ, thì cô nhất định sẽ kiên trì thực hiện đến cùng!
Sớm muộn gì Nhan Hồng An cũng sẽ nhận ra rằng, cô thực sự đang lập kế hoạch báo thù, và cũng sẽ từng bước khiến những kẻ đó phải trả giá!
Nghĩ đến đây, Nhan Hoạ khẽ cụp mắt xuống, chậm rãi đút thức ăn cho Mao Cầu, rồi lên tiếng:
"Cậu, chuyện này con cũng không phải đang nói đùa."
Một câu nói vô cùng bình tĩnh lại khiến Nhan Hồng An không biết phải nói tiếp ra sao. Ông nhìn Nhan Hoạ, thở dài nói:
"Được rồi."
Sau khi cho Mao Cầu ăn một bát đầy thịt, Nhan Hoạ xoa đầu nó rồi đưa cho một sợi dây leo để nó tự chơi.
Nhan Hồng An ăn được một ít thịt khô, tinh thần cũng khá hơn nhiều, liền giúp Nhan Hoạ xử lý phần thịt còn lại của con cự thú.
Ngoài thịt khô, Nhan Hoạ còn đặc biệt chuẩn bị nước Trúc Nhị và bánh Thanh Sương, ba món kết hợp với nhau cũng tạm đủ.
Đến khi Nhan Hoạ làm xong mọi thứ, trời đã tối. Nhan Hồng An ăn thêm chút thịt, uống thuốc rồi đi nghỉ trước.
Nhan Hoạ đã bận rộn liên tục mấy ngày nay, cũng không vội bào chế thuốc, liền ôm Mao Cầu trở về phòng ngủ.
Cùng lúc đó, Mục Hạo Viễn cũng vừa mới hoàn thành công việc, đẩy cửa phòng bao bước vào định ngồi xuống.
Bỗng nhiên, phát hiện có điểm kỳ lạ, còn chưa kịp rút khẩu súng hắc từ trường ra, một giọng nói lạnh lùng đã ngăn cản động tác của anh ta.
"Là tôi."
Vừa lúc giọng nói vang lên, đèn trong phòng cũng bật sáng. Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống, chiếu lên gương mặt của Bùi Tắc Lâm.
Dưới ánh sáng, đường nét gương mặt hắn càng trở nên sắc sảo, xương mày cao, đuôi mắt lộ vẻ lạnh nhạt hờ hững. Một tay hắn đặt lên thái dương, dường như đang cố chịu đựng điều gì đó.
Nhìn thấy Bùi Tắc Lâm như vậy, Mục Hạo Viễn lập tức lo lắng, vội vàng bước tới phàn nàn.
“Cơn đau lại tái phát rồi sao?”
“Tôi đã bảo cậu phải nghỉ ngơi thật tốt trong khoảng thời gian này, vậy mà hôm qua lại thức trắng cả đêm, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì…”
Mục Hạo Viễn vừa nói vừa chợt nhớ đến dược phẩm của đại sư Nghiêu, liền vội vàng lấy ra từ thiết bị không gian đưa cho Bùi Tắc Lâm.
“Cậu thử xem, xem có tác dụng gì không.”
Bùi Tắc Lâm đau đến mức không chịu nổi, liếc mắt nhìn lọ dược phẩm rồi đưa tay nhận lấy, lập tức giật nắp và uống hết trong một hơi.
Ngay tức khắc, một luồng khí mát dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể, thậm chí cả cơn đau nhức âm ỉ trong sâu thẳm não bộ cũng dịu đi không ít.
Điều khiến Bùi Tắc Lâm kinh ngạc hơn cả là tinh thần lực vốn bị tổn thương nghiêm trọng, dường như cũng đã hồi phục một phần.
Hắn siết chặt ống thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn Mục Hạo Viễn – người vẫn đang lo lắng không yên – rồi hỏi:
“Đây là dược phẩm do vị dược sư mà cậu từng nhắc đến điều chế sao?”
Mục Hạo Viễn mơ hồ gật đầu, thấy Bùi Tắc Lâm đã khá hơn nhiều, cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống chiếc ghế sô-pha bên cạnh. Ngay lập tức, quản gia thông minh tiến lại giúp anh mát-xa.
“Đúng vậy, nói ra thì vị dược sư đó thực sự không tầm thường chút nào. Cậu có tin được không? Ông ta đã cải tiến công thức điều chế thành công rồi đấy!”
“Loại dược phẩm cải tiến này không chỉ có hiệu quả gấp đôi mà còn hoàn toàn không có độc tính.”
Mục Hạo Viễn vẫn tiếp tục lải nhải, còn Bùi Tắc Lâm nhìn chằm chằm vào ống thuốc trong tay, trầm giọng nói:
“Dược phẩm này không chỉ giúp làm dịu tổn thương tinh thần lực của tôi, mà còn phục hồi một phần đã bị tổn hại.”