Nhan Hồng An hiếm khi thấy Mao Cầu như vậy, trong lòng mềm nhũn, nhìn về phía Nhan Hoạ rồi cất giọng hỏi:
“Hoạ Hoạ, chuẩn bị xong chưa?”
“Gần như xong rồi, để con đi lấy đũa.”
Nhìn Mao Cầu không chịu xuống, Nhan Hoạ liền quyết định để nó treo trên chân mình, cục lông trắng nhỏ xíu bám trên ống quần có chút bướng bỉnh, trông rất đáng yêu.
Cô đem theo nó đi đến chiếc bàn bên phải, sau đó cầm bát đũa cùng với cỏ Lê Hàn quay lại.
Sau khi lấy đồ xong, Nhan Hoạ cúi người nhìn Mao Cầu đang bám chặt ống quần mình, đưa tay ra nói:
“Ngoan nào, lên đây, tao đút cho mày ăn.”
Nghe vậy, Mao Cầu nghiêng đầu một chút, rồi mới giơ một móng vuốt nhỏ lên, đặt cả thân mình vào lòng bàn tay Nhan Hoạ .
Nhan Hoa bẻ gãy cỏ Lê Hàn, đặt cách miếng thịt khô khoảng ba centimet, phần rễ cây bị đứt nhanh chóng biến thành màu xanh lam trong suốt.
Nhan Hồng An cũng nhìn thấy cảnh này, mở to mắt, không khỏi thốt lên kinh ngạc:
“Đây là… đây là dấu hiệu của vật chất bằng không!”
Nhan Hoạ gắp một ít thịt khô bỏ vào bát, rồi lấy đôi đũa đưa cho Nhan Hồng An.
“Cậu, cậu thử xem.”
Nhan Hồng An vẫn chưa hoàn hồn, nghe vậy nhận lấy bát đũa, nhìn miếng thịt trong bát tỏa ra hương thơm nồng đậm, trong lòng kinh ngạc một lúc lâu.
Học theo Nhan Hoạ, ông cầm đũa lên, gắp một miếng thịt đưa vào miệng.
Khoảnh khắc vừa chạm lưỡi, vị tươi ngon, thơm nồng và cay tê bùng nổ trong khoang miệng, hòa quyện với chút vị ngọt nhẹ, khiến cho miếng thịt trở nên hoàn hảo. Nhiều hơn một chút sẽ lấn át đi độ tươi ngon vốn có của thịt Lộ Cự Thú, ít hơn một chút thì lại thiếu đi vài phần hương vị.
Điều càng khiến Nhan Hồng An kích động hơn là, miếng thịt khô này không chỉ bổ sung năng lượng, mà dường như còn chứa đựng một loại chất đặc biệt, chậm rãi khôi phục tinh thần lực của ông. Dù tác dụng không lớn, nhưng đối với một kẻ phế nhân như ông lúc này, điều đó lại vô cùng quý giá!
"Nhan Hoạ, con làm bằng cách nào vậy?"
Nhan Hoạ tay trái ôm lấy Mao Cầu, tay phải cầm đũa gắp một miếng thịt, từng chút một đút cho Mao Cầu ăn, sau đó ngẩng đầu trả lời:
"Khả năng thứ ba của con khá nhạy cảm với năng lượng, con đã thêm một số loại thảo dược vào đó."
"Cậu có thích không?"
Nhan Hồng An đương nhiên là thích, ông cúi đầu nhìn miếng thịt trong bát, nghĩ đến tình hình hiện tại của Tinh tế, lo lắng nói:
"Hoạ Hoạ, con định bán loại thịt này sao?"
"Đúng vậy, món này làm khá đơn giản, đợi con thử làm thêm vài loại nữa, đến lúc đó sẽ mang ra bán cùng một lúc."
Nhan Hoạ đẩy móng vuốt của Mao Cầu ra, nhắc nhở:
"Đừng có làm bẩn người, nếu không sẽ không ôm mày nữa đâu."
Nghe vậy, Mao Cầu lập tức rút móng lại, ngoan ngoãn chờ Nhan Hoạ tiếp tục đút ăn.
"Hoạ Hoạ, chuyện này quá rủi ro. Thực phẩm bổ sung dinh dưỡng vốn là ngành độc quyền. Nếu bị những gia tộc kia biết, có thể họ sẽ gây bất lợi cho con."
Nhan Hồng An cầm bát đũa, lo lắng nói.
"Cậu à, những gia tộc mà cậu nói, không bao gồm các gia tộc ở Lạc Thác tinh."
Nhan Hoạ sớm đã nghĩ đến vấn đề này, cô nghiêng đầu nhìn Nhan Hồng An, ánh mắt sáng rực nói:
"Nếu có thứ gì đó có thể thay thế dịch dinh dưỡng xuất hiện, đặc biệt là với thân phận mã số nhận dạng hiện tại của con ở Lạc Thác tinh, thì người dân của bảy đại tinh vực sẽ rất vui mừng."
"Chúng ta chỉ là che giấu thân phận thật sự của mình, không có nghĩa là phải sống lẩn trốn."