Lần này, thông qua quá trình hỏi đáp, nàng không chỉ kiếm được một số huyền tinh mà còn có được thông tin mà nàng vẫn luôn muốn biết.
Khi đến ngôi miếu đổ nát, nàng chỉ nhìn thấy những dấu vết kỳ lạ của việc gặm nhấm trên mặt đất.
Cùng với con Huyết thi kỳ lạ xuất hiện ngay sau đó, nàng còn cho rằng chỉ là một con thây ma hoang dã ăn cành đỏ và thậm chí cả đất dính máu.
Hiện tại, có vẻ như người tên Hà Nguyên Khánh này đã lấy cành đỏ của nàng trước, sau đó máu và đất còn sót lại đã bị con thây ma hoang dã ăn hết, biến thành một thứ kỳ lạ đẫm máu.
Ít nhất cũng chứng minh được máu của nàng cùng cành đỏ không phải là thứ mà người thường có thể khống chế được, sau này nàng không chỉ phải thu thập cành đỏ, còn phải bảo vệ bản thân, tận lực không được chảy máu.
Hai người đi ra khỏi y quán, đi ra khỏi thành, cảnh tượng trên đường đi khiến Cảnh Hạc Huyền cảm nhận được sự yên bình của thành trì.
Thật xứng đáng với cái tên “Đào Viên Thành”.
"Sao biểu cảm của nàng lại đơ như thế?" Cảnh Hạc Huyền lấy ra một viên huyền tinh và lắc nó.
Thi Linh Dao dừng lại bên một luống hoa ven đường nói: "Vốn là như vậy."
Cảnh Hạc Huyền đã sớm chú ý tới loại cây kỳ lạ này, nhìn từ xa, chàng cảm thấy giống như một đám cây màu đỏ, trên nền tuyết trắng, trông rất vui tươi.
Khi nhìn kỹ, nó trông hơi kỳ lạ, giống như một cành cây màu đỏ, nhưng màu đỏ bên trong cành cây dường như đang chảy, trong suốt như pha lê.
"Đây là cái gì?"
"Cành đỏ." Thi Linh Dao nghiêm túc nói: "Cành đỏ cần máu để sinh trưởng, nhưng lại có độc, ăn vào sẽ ảnh hưởng đến cơ mặt."
Cảnh Hạc Huyền: "...Vậy toàn bộ thành của nàng đều tràn ngập thứ này sao?"
Thi Linh Dao: "Sau khi nấu xong, thơm ngon, no bụng. Ngày tận thế rồi, ai còn kén chọn đồ ăn chứ?"
Cảnh Hạc Huyền không nói gì, thật đúng là rất nhiều người không đủ ăn sau mùa đông giá lạnh, nếu có thể no bụng, vẻ mặt cứng đờ cũng không phải vấn đề lớn.
Chỉ là trực giác chàng cảm thấy điều này không đơn giản như vậy, nếu nàng nói dối, thì chàng không cần phải hỏi thêm nữa.
Chàng thay đổi chủ đề: "Tường thành này rất có phong cách.”
Khóe miệng nàng khẽ động: "Đa tạ lời khen."
Cảnh Hạc Huyền quay đầu nhìn nàng, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng được phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp, nước da nhợt nhạt không còn khó coi như trước nữa, đường nét thanh tú giống như một tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Chàng mất tập trung một lúc rồi ho một tiếng: "Dị năng mộc của nàng rất mạnh."
Ánh mắt của Thi Linh Dao lộ ra vẻ tự hào, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt: "Ta có thể mạnh hơn nữa."
Cảnh Hạc Huyền như nhìn thấy một chú mèo con kiêu ngạo đang kêu meo meo khoe khoang với mình, không nhịn được cười: "Ta tin là nàng sẽ làm được."
Thi Linh Dao liếc mắt nhìn chàng một cái.
Cảnh Hạc Huyền ho nhẹ một tiếng, khống chế biểu cảm, nhẹ giọng nói: "Ta rất thích Đào Viên Thành của nàng, ta có thể gia nhập không?"
Nếu ba tên thuộc hạ đang đợi bên ngoài thành nghe thấy điều này, có lẽ bọn họ sẽ nhảy dựng hét lên.
Nhưng Thi Linh Dao không biết lời chàng nói có trọng lượng hay không, chỉ lắc đầu: "Không, thành của ta không tiếp nhận người ngoài."
Cảnh Hạc Huyền nhướng mày: "Ồ? Vậy phải làm thế nào để ta trở thành người của nàng?”
Thi Linh Dao: "..." Thật kỳ lạ, nhưng nàng không thể nói được kỳ lạ ở chỗ nào.
Cảnh Hạc Huyền tiếp tục: "Nàng có thể đưa ra điều kiện, ta nhất định sẽ đáp ứng."
Thi Linh Dao: "Ngươi không phù hợp."
Cảnh Hạc Huyền tiếp tục truy vấn: "Nàng không nói thì làm sao biết ta không thể thỏa mãn?"
Thi Linh Dao bất lực, nàng không tin có người nguyện ý biến thành thây ma.
Nhưng vì muốn bảo vệ bí mật của Đào Viên Thành nên nàng kiên quyết nói Cảnh Hạc Huyền không đủ điều kiện, không thể gia nhập.
Cảnh Hạc Huyền không hề thất vọng, chàng đi theo Thi Linh Dao đi quanh khu nội thành được xây dựng chỉnh tề, đã đến giờ ăn trưa.
Bọn họ lại về nhà.
Từ Thanh và Thi Trạch Khải đang chuẩn bị bữa ăn, bọn họ đã nhận được thông báo của con gái, biết rằng người kia sẽ ở nhà ăn trưa.
"Nương tử, nàng có cảm thấy người kia hơi quen không?" Thi Trạch Khải vừa hỏi vừa bưng đồ ăn ra.
Trên thực tế, trong lúc nấu ăn ông vẫn luôn suy nghĩ về điều này, ông luôn cảm thấy mình đã từng nhìn thấy người đó trước đây, nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Từ Thanh im lặng khác thường, nghe xong câu hỏi của Thi Trạch Khải, hừ lạnh một tiếng, đem dao bếp trong tay chém sâu vào thớt.
Thi Trạch Khải run tay, suýt nữa ném thìa canh xuống đất.
Trong hai hơi thở ngắn ngủi này, ông đã nhớ lại mọi việc mình đã làm trong đời, và chắc chắn rằng không có chuyện gì dối gạt nương tử, chỉ khi đó ông mới bình tĩnh lại.
"Chàng nghiên cứu y thuật bao nhiêu năm thật là lãng phí." Từ Thanh cười lạnh: "Không chỉ quen mắt, cho dù tiểu tử đó có biến thành tro, ta vẫn có thể nhận ra!"
Thái độ của Từ Thanh và cảm giác quen thuộc hiện lên trong đầu, ông mở to mắt, kinh ngạc nhìn thê tử: "Nàng, nàng nói là tiểu tử kia là..."
Từ Thanh lạnh lùng nói: "Hắn còn có mặt mũi dám đến nhà ta, không sợ ta xé xác hắn sao!"
Thi Trạch Khải có chút lo lắng: "Nhưng mà bảo bối không còn nhớ chuyện đó nữa, nếu chúng ta quá khắc khe với hắn, sẽ khiến bảo bối nghi ngờ."
Từ Thanh lại cầm dao bếp lên, chặt rau một cách thô bạo: "Đương nhiên là thϊếp biết. Hai chúng ta không nên để lộ sơ hở nào. Sau này, chàng tìm cách dẫn bảo bối đi. Thϊếp sẽ mang theo tiểu tử đó ra khỏi thành."
Thi Trạch Khải: "Nương tử, nàng đừng kích động, nếu động tĩnh quá lớn, cho dù bảo bối không ở đây, con bé cũng sẽ biết!"
Từ Thanh thay đổi tính cách vô tư dễ nổi giận thường ngày, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu lạnh lùng: "Thϊếp biết rồi."
Thi Trạch Khải có chút lo lắng, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông không thể nói gì, không ai có thể thay đổi được quyết định của thê tử ông.
Hơn nữa, liên quan đến bảo bối, như chạm vào vảy ngược của hai người bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không để những chuyện đã xảy ra trong quá khứ tái diễn!
...
Khi hai người trở về, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, phu phụ Thi gia nhiệt tình mời hai người đến ăn.
Để phòng ngừa khả năng lây nhiễm, họ cũng chu đáo chuẩn bị đũa gắp thức ăn cho cả nhà.
Trong suốt bữa ăn, Cảnh Hạc Huyền vẫn luôn lặng lẽ quan sát hai vị trưởng bối, thái độ của bọn họ rất tự nhiên, giống như là đang tiếp đãi bằng hữu của nữ nhi mình vậy.
Mãi đến khi Thi Linh Dao đi gắp đồ ăn cho phụ thân, Từ Thanh mới nhìn chằm chằm vào Cảnh Hạc Huyền, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cảnh Hạc Huyền thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng đồng thời cũng có một chút đau đầu.
Vốn dĩ chàng còn lo lắng phu phụ Thi gia đã quên mất chàng, chàng khó mà giới thiệu bản thân, bất kể chàng có muốn giấu chuyện năm đó hay không, cũng khó mà bắt đầu nói chuyện.
Bây giờ chàng thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy bọn họ vẫn nhớ mình.
Chỉ cần nhìn thái độ của hai vị trưởng bối, liền có thể thấy bọn họ căn bản không có ý định tha thứ cho chàng. Đừng nói đến những ý nghĩ khác, chỉ muốn được tha thứ cũng đã là một chặng đường dài!
Sau bữa ăn, Thi Trạch Khải nói rằng thiết kế bên trong tường thành có một số vấn đề, Thi Linh Dao cần phải qua đó nói chuyện cụ thể với Khúc Bạch và những người khác.
Thi Linh Dao quay đầu nhìn Cảnh Hạc Huyền.
Từ Thanh đứng dậy nói: "Ta đưa Cảnh đại nhân trở về. Trời đã tối rồi, cứ ở bên ngoài như vậy có chút nguy hiểm."
Thi Linh Dao suy nghĩ một chút cảm thấy đây là ý kiến
hay nên không từ chối.
Cảnh Hạc Huyền: “…” Sắp phải đối mặt với một cơn bão dữ dội, không thể tỏ ra sợ hãi hay phản kháng.