Tâm trạng của Cảnh Hạc Huyền đã trở lại bình thường, nên vẻ mặt cũng lại trở nên lạnh lùng, tỏ ra thờ ơ trước mọi chuyện.
"Thi đại phu có rất nhiều bí mật." Chàng nhìn Thi Linh Dao mỉm cười.
Thi Linh Dao vẻ mặt vô cảm: "Ồ?"
"Nàng là song dị năng đúng không? Mộc và tinh thần lực?"
Nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ tự hào: "Đúng là vậy."
Ba người còn lại kinh ngạc, thật sự có người mang hai dị năng! Vậy thì bất kể họ là ai, họ đều rất mạnh, nàng quả thật là đang gian lận!
"Vậy thì ta cũng cảm thấy kỳ lạ." Cảnh Hạc Huyền nói với vẻ mặt khó lường: "Tốc độ của Thi đại phu có vẻ không phải là điều mà người bình thường có thể làm được".
Thi Linh Dao: "Cố gắng rèn luyện thân thể thì ngươi cũng có thể làm được."
Lâm Yến âm thầm than phiền: "Thi đại phu nghĩ chúng ta là đồ ngốc sao..."
Ánh mắt hắc bạch phân minh của Thi Linh Dao nhìn về phía hắn, tràn đầy sự từ ái.
Trong lòng Lâm Nham nhảy dựng lên: Nàng ấy thực sự coi hắn là đồ ngốc!
"Chúng ta đã nghe nói về nàng."
Nghe vậy, nàng quay lại nhìn Cảnh Hạc Huyền, không biết trong lòng đang có cảm xúc gì: "Là nghe nói biểu tỷ thân yêu của ta đã đẩy ta vào một đám thây ma. Sau khi ta biến thành thây ma thì quay trở lại trả thù cả thôn sao?"
Cảnh Hạc Huyền: “…” Chết tiệt, nghe xong vẫn muốn vặn đầu ả nữ nhân đó xuống!
Chàng nhìn dáng vẻ ôn hòa đạm mạc của nàng thì nói: "Nàng có muốn đi cùng chúng ta không? Thôn của nàng đã bị Huyết thi phá hủy rồi. Những người đó đã nhận được sự trừng phạt rồi. Nàng có thể bắt đầu một cuộc sống mới."
Lông mi dài như quạt của Thi Linh Dao hơi cụp xuống: "Ta đã bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ không rời khỏi Thanh Thành."
Cảnh Hạc Huyền hơi nhíu mày: "Sống ở đây?"
Đây là thành trì của thây ma. Ngoại trừ thây ma, thì không có người sống nào ở đây. Người sống đến tìm kiếm vật tư thường sẽ bỏ qua thành trì. Nàng ấy phải sống sót ở đây như thế nào?
Thi Linh Dao không muốn cùng chàng nói thêm gì nữa: “Có chuyện gì thì nói đi. Còn không có chuyện thì đừng đến Thanh Thành, cũng đừng chạm vào thây ma trong Thanh Thành.”
Lời nói này có chút kỳ quái. Cảnh Hạc Huyền nhìn nàng với vẻ dò hỏi: "Nàng là con người, nàng nói ra lời này có chút kỳ lạ."
Ánh mắt của Thi Linh Dao chuyển động.
Chỉ mới một tháng trôi qua, nàng dường như đã quên mất mình từng là một con người, nên tự nhiên nhìn nhận mọi thứ theo góc độ của một thi nhân, tự nhiên coi con người là kẻ ngoại lai.
Kể từ khi năng lực của nàng nâng cao, nàng không còn ham muốn ăn thịt khi đối mặt với con người.
Mặc dù nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi nguyên liệu tươi mới, nhưng nàng không cần phải kiềm chế bản thân và cũng không muốn cắn bất kỳ ai.
Còn cư dân trong thành của nàng cũng ít phản ứng với con người hơn, cho thấy rằng sự tự chủ của họ đều liên quan trực tiếp đến nàng.
Nàng càng có năng lực, thì dân chúng của nàng sẽ càng trở nên mạnh mẽ và sẽ càng giống con người, không bị áp chế bởi bản chất của thây ma.
Đây là chuyện tốt, nàng chỉ cần tranh thủ thời gian để nâng cao năng lực của mình, như vậy có thể bảo vệ tốt hơn người dân, tạo ra nơi an toàn trong ngày tận thế này.
Còn đối với con người thực sự...
Nàng phát ra một tiếng chế nhạo.
"Ta nói lại lần cuối. Nếu muốn biết chuyện gì thì nói ra rồi giao huyền tinh và cút đi."
Cảnh Hạc Huyền lấy ra một chiếc túi lớn ném cho nàng mà không nói một lời.
Nàng cầm lấy chiếc túi và lắc lắc: "Chỉ có một nửa thôi."
Cảnh Hạc Huyền: "Chờ ta hỏi xong đã."
Thi Linh Dao mất kiên nhẫn, bĩu môi có chút tức giận.
Cảnh Hạc Huyền nhìn thấy động tác nhỏ này, trong đầu lại hiện lên ký ức quen thuộc, chàng cụp mắt xuống, che giấu nụ cười thoáng qua trong mắt.
Tiếp tục hỏi: "Nàng có khả năng chữa lành."
Lông mày của nàng hơi nhíu lại. Nếu không phải tình trạng tê liệt trên khuôn mặt của nàng chỉ mới hồi phục một chút thì bây giờ nó không phải là nhíu nhẹ mà đã xoắn vào nhau.
"Không phải ta đã từng chữa trị cho huynh đệ của ngươi sao? Ngươi bị bệnh hay quên nghiêm trọng đấy."
Cảnh Hạc Huyền không để ý tới lời chế nhạo của nàng mà hỏi: "Không chỉ là con người đúng không?"
Thi Linh Dao: "Thây ma có thể biến đổi, thì dị năng cũng có thể."
Trên thực tế, không chỉ năng lực của nàng bị đột biến mà toàn bộ con người nàng cũng bị đột biến.
Cảnh Hạc Huyền nhìn nàng với vẻ bất lực.
Ba người còn lại đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng than thở, nếu có người khác dám nói chuyện với chủ tử của bọn họ như vậy, thì thật sự sẽ bị chém chết!
"Vậy thì năng lực của nàng rất quan trọng, nhân loại cần nàng."
Trong lòng Cảnh Hạc Huyền có một suy đoán táo bạo và vô lý, nhưng hiện tại tiểu cô nương của chàng quá cảnh giác, chàng chỉ có thể dùng cách vòng vo để thử nàng.
Thi Linh Dao rất hào phóng, không biết bọn họ có hiểu ý của mình hay không, nhưng nàng không hề che giấu: "Thây ma cũng cần ta."
Lâm Nham kinh ngạc: "Cô nương đang chữa bệnh cho thây ma sao?"
Nàng bình tĩnh hỏi: "Tại sao không? Chúng nó đơn giản và ngoan ngoãn hơn con người rất nhiều, chúng nó sẽ không đâm sau lưng ta."
Trương Hưng: "Nhưng chúng nó đều sẽ vồ lấy ngươi nếu ngươi đứng trước mặt nó!"
Thi Linh Dao nghi ngờ: "Chúng không cắn ta, cho nên đối với ta mà nói, chúng tốt hơn con người. Có vấn đề gì sao?"
Mọi người: “…” Điều đó có lý đến mức không thể bác bỏ được.
Lý Việt lo lắng: "Nhưng thây ma vẫn là thây ma..."
Thi Linh Dao ngắt lời hắn: "Ngươi có người thân nào đã trở thành thây ma không?"
Lý Việt cứng đờ. Không những là có, mà hắn còn là người duy nhất trong nhà may mắn còn sống. Những người còn lại trong nhà đã chết khi dịch bệnh lan rộng, muội muội hắn đã biến thành thây ma sau khi bị cắn.
Thi Linh Dao nhìn biểu cảm của hắn, hạ giọng trong trẻo xuống một chút, chậm rãi nói: "Bây giờ ngươi đã biết ta có thể chữa trị thây ma, vậy lần sau gặp phải thây ma nhà mình, cùng đừng gϊếŧ nó. Mang nó đến để ta chữa trị.”
Lý Việt: “…” Hắn sẽ làm, hắn nhất định sẽ làm vậy.
Cảnh Hạc Huyền ngắt lời: "Nàng có thể biến thây ma trở lại thành người được không?"
Nàng bình tĩnh nói: "Không thể."
Cảnh Hạc Huyền nhìn nàng chằm chằm: "Vậy nàng định xử lý bọn họ thế nào? Khôi phục một phần ý thức của bọn họ sao? Nàng định tạo ra những thây ma có ý thức để ăn thịt người sao?"
Thi Linh Dao nhìn chàng một cách kỳ lạ: "Tại sao ta lại tạo ra chúng để ăn thịt người?"
Cảnh Hạc Huyền: "Bản chất của thây ma là ăn thịt người. Nếu nàng cho chúng ý thức, chúng sẽ khôn ngoan hơn khi tấn công con người. Nàng có biết loại thây ma nào mới làm như vậy không?"
Chàng không đợi câu trả lời mà tự nhủ: "Thây ma tiến hóa thiên cấp, Vua thây ma, ra lệnh cho đám thây ma theo cách này. Mà nàng, Thi đại phu, hành vi hiện tại của nàng chính là thứ Vua thây ma sẽ làm."
Tất nhiên là nàng biết Vua thây ma.
Sở dĩ dạng tiến hóa này được gọi là Vua thây ma là vì nó có thể điều khiển thây ma trong phạm vi mười dặm tuân theo mệnh lệnh của nó. Một khi con người bị Vua thây ma phát hiện và nhắm vào, người đó chắc chắn sẽ không sống sót.
Lúc đầu, nàng cũng nghi ngờ liệu mình có cùng đẳng cấp với Vua thây ma không, nhưng nàng chưa bao giờ thử điều khiển tất cả thây ma trong thành. Cô chỉ sử dụng tinh thần lực điều khiển một số thây ma gần đó tuân theo lệnh của mình sau khi phát hiện ra điều gì đó bất thường trong thành.
Kể từ khi năng lực của nàng được cải thiện, trực giác mách bảo rằng nàng có thể điều khiển tất cả lũ thây ma ở Thanh Thành!
Thấy nàng im lặng, Cảnh Hạc Huyền có chút hối hận vì mình đã nói quá gay gắt, điều này lại gây ra tác dụng ngược lại.
Thi Linh Dao nhìn chàng rồi đưa tay ra.
Cảnh Hạc Huyền sửng sốt, theo bản năng lấy túi tiền ra.
Nàng lắc lắc chiếc túi trong tay, quay người rời đi: "Cút khỏi Thanh Thành."
Một đám thây ma gần đó bao vây và phát ra những tiếng gầm giận dữ đe dọa.
Cảnh Hạc Huyền: “…” Tại sao hành động lấy tiền của nàng lại không nằm trong tầm kiểm soát của chàng?
Ba người còn lại: “…” Thật kỳ lạ, nhưng bọn họ không biết kỳ lạ ở đâu.