EDIT: HẠ
“Người phụ nữ điên kia đã làm lẫn lộn huyết mạch Venus, còn đặt cho đứa trẻ có huyết mạch hỗn tạp một cái tên như vậy, đây rõ ràng là một sự khinh nhờn đối với thần linh!” Nói đến đây, giọng điệu của Will đã mang theo giận dữ, nhưng rồi hắn lại hạ giọng, chậm rãi nói tiếp, “Nhưng đứa bé là vô tội… Cuối cùng người phụ nữ điên kia đã bị đưa lên giàn hỏa thiêu, bị thiêu chết ngay trong thần điện, coi như đã nhận được trừng phạt thích đáng.”
“Con gái của cô ta được Thần Điện nuôi dưỡng, hầu hết thời gian cô bé đều trốn trong Thần Điện không tiếp xúc với người ngoài, ngày thường cũng chỉ có Thánh nữ và tôi sẽ tới chăm sóc cô bé đôi chút…”
“Lẫn lộn huyết mạch” “Thánh nữ” “Khinh nhờn thần linh” “Giàn hỏa thiêu”… Những lời này được nói ra một cách vô cùng bình thản, nếu để hai người được tiếp thu giáo dục bình thường như Hoa Tu Minh và Dụ Tử Hiên nghe thấy, chắc chắn bọn họ sẽ lạnh toát sống lưng.
“Cho nên, mong cậu có thể tha thứ cho con bé.”
Đôi mắt nâu sâu thẳm của Will nhìn chằm chằm Kiều Lạc, ánh mắt vô cùng chân thành. Kiều Lạc đột nhiên nhớ tới cảnh tượng cô bé kia cầm dao đuổi gϊếŧ mình, trong miệng không ngừng la hét đòi ăn thịt uống máu cậu, xem ra Will thật sự không biết những chuyện đã xảy ra sau đó.
Giống như vô tình, Kiều Lạc bưng cà phê lên, ngón tay thon dài trắng nõn của thanh niên càng trở nên nổi bật trên lớp sứ tinh xảo, trông vô cùng đẹp mắt.
Trong lúc uống , ánh mắt Kiều Lạc tùy ý chuyển sang phía bên phải.
Ở góc giao giữa tường kính và xi măng, một đôi mắt mở to đến kỳ lạ đang nhìn chằm chằm bọn họ, khoảng cách giữa hai mắt cô bé rộng hơn người bình thường rất nhiều, tròng mắt đen kịt không ngừng đảo quanh, dường như có thể lăn ra ngoài bất cứ lúc nào.
Cô gái dùng một tư thế quỷ dị nửa nằm bò, thân người hoàn toàn biến mất dưới bức tường xi măng, chỉ có phần trán và đôi mắt là lộ ra phía trên mặt kính, giống một con ác quỷ đang ẩn mình trong chỗ tối để theo dõi con mồi. Dường như cô bé đã biết hai người bên trong đang nói về chính mình.
Phòng phát sóng trực tiếp được chuyển theo góc nhìn của Kiều Lạc, lúc này mọi người cũng đã phát hiện ra cô bé.
Người dùng ẩn danh: [A a a a a a a Quỷ a a a a!]
Người dùng ẩn danh: [Con bé này đúng là âm hồn không tan!]
…
Kiều Lạc bình tĩnh thu hồi tầm mắt, đặt cốc cà phê xuống bàn, lúc này, một bức thư mời được thiết kế tinh xảo đã được đẩy đến trước mặt cậu.
“Tôi dự định tổ chức một buổi triển lãm tranh, không biết cậu có hứng thú tham gia hay không? Dĩ nhiên, tôi mời cậu không phải vì muốn bù đắp sai lầm, tôi chỉ cảm thấy tác phẩm của cậu rất tuyệt.”
Bức tranh thanh niên đã tặng cho hắn trước đó, đến giờ Will vẫn thường trộm lấy ra để ngắm một chút, mỗi lần nhìn lại, hắn đều có thể phát hiện ra một điểm thú vị mới.
“Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc.” Kiều Lạc nhận tấm thiệp mời.
Thấy động tác của thanh niên, Will cười càng rạng rỡ hơn. Hắn chống khuỷu tay lên bàn, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất: “Hình như cậu đang gặp phải một chút rắc rối trong cuộc thi, tôi có thể giúp cậu một chút, coi như để tạ lỗi.”
Đôi mắt xanh thẳm của Kiều Lạc lẳng lặng nhìn Will, chờ hắn nói tiếp.
Will trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng, “Tôi biết giám khảo đã chấm điểm cho cậu, ở Venus, hắn cũng có một chút danh tiếng. Hắn có quan hệ với giới thượng lưu ở Venus…”
Nhận ra lời nói của mình có phần lỗ mãng, hắn vội vàng giải thích: “Điểm số của cậu trong cuộc thi có vấn đề. Nếu hắn ta thực sự để ý đến vết sẹo trên tay cậu, cậu đã sớm bị loại ngay từ vòng hai rồi.”
Kiều Lạc rũ mắt, không thèm để ý dùng thìa nhỏ khuấy ly cà phê trong tay, “Cũng chưa chắc, người phụng sự cho thần Venus sao có thể có khuyết điểm được.”
Will cười không rõ ý vị, không khẳng định cũng chẳng phủ định, hắn chỉ nói: “Nhưng cậu vẫn vượt qua vòng loại, đúng không?”
Khi tham gia vòng loại đầu tiên, ý thức của Kiều Lạc còn chưa rõ ràng, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cậu chỉ có thể bị động tiếp thu những tác động từ bên ngoài, trong lúc mơ hồ, cậu chỉ biết bản thân đã bị người ta lăn lộn một lúc.
——
“Hê hê hê, tiểu Venus của tôi!”
Nhờ sự giới thiệu của Will, Kiều Lạc lại gặp đám người mặc áo Blouse trắng trong vòng sơ tuyển một lần nữa. Người đàn ông vóc người cao lớn khoác một cái áo blouse trắng sạch sẽ, vẻ mặt cười tủm tỉm thoạt nhìn rất dễ ở chung.
“Thế mà lại có người dám nghi ngờ đánh giá chuyên môn của chúng ta, đúng là không thể tha thứ!”
Hắn đột nhiên kề sát vào khuôn mặt Kiều Lạc, gần đến mức hai người chỉ cách nhau một khoảng chừng hai ngón tay cái, hắn dài giọng “Ừm” một tiếng đầy ẩn ý, “Không tệ không tệ, cậu bảo quản rất tốt.”
Trong lời nói của hắn, gương mặt của Kiều Lạc chẳng khác gì một món hàng, mà Kiều Lạc chỉ là người đang tạm thời sở hữu nó mà thôi.
Kiều Lạc cũng không để ý tới sự khinh thường trong lời nói của người đàn ông, cậu kéo giãn khoảng cách giữa hai người, duy trì một khoảng cách xã giao phù hợp giữa những người xa lạ.
Người đàn ông bật cười khẽ, hắn xoay người dặn dò đồng nghiệp ở phía sau mấy câu.
“Mau đi về đi, còn có một bộ số liệu… Đừng hòng lén lút chuồn đi!”
“Biết rồi biết rồi.”
Lúc này người đàn ông mới quay đầu lại, vô cùng tự nhiên khoác tay lên bả vai Kiều Lạc, hào phóng nói: “Đi, chúng ta đi gây sự!”