EDIT: HẠ
Từ đầu cuộc thi tới nay, các tuyển thủ bản địa ở Venus vẫn luôn bị những người từ bên ngoài tới áp đảo, nhưng lần này, cuối cùng bọn họ cũng đã có thể xả giận.
Người trực tiếp đánh bại Kiều Lạc là Charles lập tức trở nên vô cùng nổi bật, thành tâm điểm thứ hai chỉ đứng sau Diana, ngay cả đám đàn em vây quanh hắn cũng nhiều hơn gấp mấy lần so với mấy ngày trước.
Đối với những tuyển thủ bản địa khác, mặc dù người đánh bại Kiều Lạc không phải bọn họ, nhưng bọn họ cũng không ngại tự biến mình thành nhân vật “Người thắng” trong chuyện này.
Khi bóng dáng thanh niên tóc vàng lại xuất hiện trong hậu trường cuộc thi một lần nữa, bọn họ không thể che giấu cảm giác thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, đồng thời còn lấy tư thế của người chiến thắng để bắt đầu xoi mói thanh niên.
“Hắn quay lại đây làm gì thế?”
“Kẻ thất bại thì phải có dáng vẻ của kẻ thất bại, giờ này chẳng phải hắn nên ngoan ngoãn trốn ở trong phòng để chờ bị dâng lên cho thần sao?”
“Có lẽ hắn muốn tới xem thi đấu, tranh thủ ngày cuối cùng để cảm nhận bầu không khí của sân khấu này một lần nữa.”
“Ha ha ha ha, tình yêu dành cho sân khấu khiến người ta cảm động quá nhỉ, chúng ta biểu diễn cũng đâu có kém, cứ để hắn tự mình mở mang tầm mắt đi…”
“Khoan đã…” Một người đột nhiên nhận ra điều bất thường.
Hắn chỉ vào bóng dáng màu trắng đang đứng bên cạnh Kiều Lạc: “Đó là ai?”
“Là … Giáo sư Wendell?!”
“Giáo sư Wendell???”
“Sao có thể? Sao bọn họ lại đi cùng nhau? Còn thân mật như vậy?”
Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng Kiều Lạc lại không có một chút dao động nào đối với những tiếng bàn tán này, cậu ngiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Người đàn ông hơi nhướng mày, dùng ngữ điệu trêu đùa nói: “Bình tĩnh nào bình tĩnh nào, tôi với người được nữ thần ban phước không có giao dịch mờ ám nào cả.”
Hắn không đứng đắn nháy mắt với đám tuyển thủ hai bên: "Sao tôi có thể làm bẩn người hầu tương lai của nữ thần được chứ?"
Đám người đang trào phúng lập tức cứng họng, ngay sau đó bọn họ giận dữ hô to, “Người hầu của nữ thần?”
“Hắn đã bị loại rồi, sao tiên sinh Wendell có thể nói ra những lời như thế?”
“Chẳng lẽ tiên sinh rất xem trọng hắn sao, nhưng mà…”
Những ánh mắt vốn mang đầy vẻ giễu cợt lúc này lại biến thành căm hận và ghen ghét hơn bao giờ hết. Kiều Lạc liếc nhìn người đàn ông vẫn treo nụ cười thoải mái trên khuôn mặt, không khó để đoán ra người này đang cố ý.
Sau khi biết bại tướng trong tay mình lại xuất hiện ở hiện trường cuộc thi một lần nữa, hơn nữa còn đi bên cạnh vị giáo sư mà hắn ngưỡng mộ đã lâu, Charles không kìm được mà đi tới bên này.
Hắn khoanh tay trước ngực, cao ngạo nâng cằm lên: “Các người đến khu thi đấu làm gì?”
Wendell đã sắp đi tới khu vực điều khiển ở hậu trường, hắn khẽ cười với Charles, giơ USB trong tay chính mình lên, dùng hành động trả lời kẻ này, “Tôi đến để…”
USB nhanh chóng kết nối, trận đấu đang diễn ra đột nhiên bị gián đoạn, hai tuyển thủ đang battle trên sân thi đấu ngây người tại chỗ. Âm nhạc sôi động biến mất, thay vào đó là một đoạn ghi âm vang lên ——
“Thầy Nick, ông cảm thấy điều kiện tôi đưa ra thế nào? Nếu ông đồng ý, tôi có thể ném cậu ta cho ngài chơi ba ngày —— Đương nhiên, là sau khi tôi dạy cho hắn một bài học trước đã…”
Tiếng cười đáng khinh truyền đến từ đoạn ghi âm.
Đoạn ghi âm này rõ ràng đã bị người khác chỉnh sửa, giọng nói của người nói chuyện không quá rõ ràng, không thể nhận ra người này là ai, nhưng mọi người vẫn có thể nghe rõ nội dung lời nói.
Nick, chính là vị giám khảo đã từng công khai cho cậu điểm một sao, là một nhân vật khá nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật ở Venus, từ trước đến nay luôn lấy hình tượng đối xử hiền hoà, thích dìu dắt hậu bối để nổi tiếng, thế nhưng không ngờ đoạn ghi âm này lại vạch trần sự thật về giao dịch quyền – sắc của ông ta.
Wendell cười vô cùng đắc ý, đúng như những gì hắn đã nói trước đó —— Chúng ta đi gây sự. Đoạn ghi âm này khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp, ngay cả Kiều Lạc cũng không dự đoán trước được.
Tiếng xôn xao vang lên từ phía sân khấu, hiện trường lập tức như nồi nước sôi bùng nổ.
Đối với những người dân Venus sùng đạo, việc này chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt nữ thần! Thế mà lại có người dám thao túng kết quả một cuộc thi thiêng liêng như thế này!
Ngươi muốn tiến hành giao dịch dơ bẩn, có thể! Nhưng nếu ngươi dám biến một cuộc thi liên quan mật thiết đến nữ thần thành công cụ để trao đổi, vậy thì ngươi xong đời rồi!
Danh tiếng gây dựng hàng chục năm bị hủy hoại trong nháy mắt, Nick bị người xem kích động trực tiếp lôi thẳng xuống khỏi vị trí giám khảo.
Tình tiết xoay chuyển quá nhanh khiến Charles không phản ứng kịp, hắn hoảng hốt chạy ra sân khấu, chỉ thấy giám khảo đã giúp hắn giành chiến thắng lúc này lại có dáng vẻ vô cùng chật vật, bị đám người xem phẫn nộ bao vây kín mít ở bên trong.
Wendell chẳng thèm bận tâm đến sự hỗn loạn do chính mình gây ra, hắn ghé sát vào tai Kiều Lạc, lặng lẽ nói: “Cậu đoán xem vì sao tôi lại có đoạn ghi âm này?”
Hắn giống như một đứa trẻ thích khoe khoang, hào hứng nói: “Nói cho cậu biết một bí mật, thực ra tôi đã cài thiết bị nghe lén ở khắp nơi.’
Kiều Lạc: “…”
“Có phải cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại không đứng ra giúp cậu ngay lúc cậu bị vị cao nhân nào đó đe dọa không?”
Không đợi cậu trả lời, Wendell giống như đã nghiện trò tự hỏi tự đáp này, tiếp tục nói: “Thật ra tôi vốn định chờ cậu chủ động đến tìm tôi xin giúp đỡ. Ai mà ngờ được lão Will kia thế mà lại ra mặt giúp cậu mở lời, không có cách nào, tôi còn nợ hắn một ân tình.”
Wendell có hơi tiếc nuối: “Có điều…”
Khóe môi hắn càng nhếch càng cao, cười như một kẻ bệnh hoạn, “Tôi đã giúp cậu đến mức này rồi, nếu cậu còn không thể chiến thắng, vậy thì cậu cứ trao cơ thể này cho tôi đi. So với việc bị đám rác rưởi không hiểu gì về nghệ thuật kia phá hỏng, không bằng tới chỗ tôi…”
Dường như Wendell rất thích thú đối với viễn cảnh mình đang tưởng tượng, giọng nói của hắn mang theo một vẻ nhộn nhạo khó tả: “Tôi nhất định sẽ bảo quản cậu thật tốt, không chỉ xóa đi vết sẹo trên tay cậu, tôi còn sẽ giữ cho cơ thể cậu luôn trong trạng thái hoàn hảo nhất, tôi cam đoan sẽ bảo quản thân thể cậu còn tốt hơn so với chính cậu tự bảo quản.”
Người dùng ẩn danh: [Sao streamer liên tục bị mấy gã biếи ŧɦái nhằm vào thế?]
Kiều Lạc cố tình để lộ vẻ sợ hãi của một người bình thường khi gặp phải biếи ŧɦái, điều này khiến Wendell bật cười thích thú, Hắn thân mật vỗ lên bả vai Kiều Lạc, “Tôi rất chờ mong vào lần gặp tiếp theo của chúng ta, tiểu Venus của tôi ~”
——
Charles bị cảnh tượng hỗn loạn trước sân khấu dọa cho sợ hãi. Lí trí không ngừng nói cho hắn, trò khôi hài hôm nay có ý nghĩa gì đối với mình.
Việc này có nghĩa là từ lúc bắt đầu, hắn đã thua Kiều Lạc, thua một người xứ khác mà hắn luôn xem thường!
Việc này có nghĩa là sự đắc ý của hắn trong mấy ngày hôm nay chẳng khác nào một trò cười!
Ký ức hắn vẫn luôn cố tình trốn tránh lại hiện lên một lần nữa, hắn nhớ lại khoảnh khắc đứng trên sân khấu, cho dù chính mình đã cố hết sức để cất lên tiếng hát, nhưng cuối cùng phần trình diễn của hắn vẫn bị tiếng hát của thanh niên dễ dàng áp đảo.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía hai bóng người một cao một thấp kia.
Hắn không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, hắn chỉ biết, thanh niên tóc vàng kia đang có cử chỉ thân mật với người đàn ông mà hắn luôn coi là thần tượng.
Lúc này, loa phát thanh ở hành lang vang lên thông báo khẩn cấp:
“Vì cuộc thi xuất hiện sai sót nghiêm trọng, ban tổ chức quyết định tổ chức lại trận đấu số 7312. Chúng tôi chân thành xin lỗi đối với hai tuyển thủ đã bị ảnh hưởng. Trong đó, đối với tuyển thủ Kiều Lạc, sau quá trình thảo luận, chúng tôi quyết định đưa ra bồi thường như sau…”
“Kết quả trận đấu trước đó sẽ bị hủy. Đồng thời, thí sinh Kiều Lạc sẽ có một cơ hội hồi sinh.”
Sau một thao tác nhỏ của Wendell, mọi thứ dường như đã biến thành một trò khôi hài.
“Trận đấu mới giữa tuyển thủ Kiều Lạc và tuyển thủ Charles Kelly sẽ diễn ra sau hai tiếng nữa.”
Bàn tay đang cắm trong túi quần của Charles khẽ run lên, gã đàn em bên cạnh vỗ lên vai hắn, không thèm để ý mà nói: “Đại ca, lần này chúng ta nhất định phải xử lý hắn!”
Câm miệng!
Charles giống như con thú hoang sắp bị đánh bại, hắn muốn gào thét để xả hết mọi buồn bực trong lòng, nhưng cuối cùng hắn không nói được lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu, sự sợ hãi khi bị giọng hát của đối phương nghiền nát trên sân thi đấu là thứ chỉ có hắn mới biết được.
Hắn cảm thấy, dường như có một dòng nước xiết mênh mông đang lấy tốc độ hắn không thể nắm lấy bắt đầu chảy xuống, dần dần trôi tuột khỏi tầm tay hắn, từ từ biến mất khỏi tầm mắt hắn.
…