EDIT: HẠ
Hắn nhìn thanh niên tóc vàng đang thong thả ung dung lau khô tóc, cho rằng đối phương sẽ giống như mọi khi, nằm xuống giường liền ngủ, nhưng lần này hắn lại phát hiện đối phương đang cầm một bản nhạc.
Dụ Tử Hiên kinh ngạc trợn to hai mắt: “Cậu?” Phải biết rằng, trước đây dù lịch biểu diễn có gấp gáp như thế nào, hắn cũng chưa từng nhìn thấy Kiều Lạc luyện tập trước khi thi đấu. Chỉ có một đám thức ăn gà như bọn họ mới phải liều sống liều chết vì thi đấu, thức đêm đến mức xuất hiện quầng thâm mắt đen sì.
Có lẽ bởi vì đeo bộ lọc quá dày, hắn hoàn toàn không cảm thấy Kiều Lạc sẽ bại bởi gã chặt đầu kia.
Kiều Lạc mặc quần áo xong, hơi nghiêng đầu lạnh nhạt hờ hững nhìn Dụ Tử Hiên một chút, trả lời nói: “Tôn trọng đối thủ trong trận đấu thôi.”
Nói xong, cậu rời khỏi phòng đi đến phòng thu âm, để lại thanh niên tóc đen đã thay xong đồ ngủ, đang ngơ ngác nhìn cảnh cửa gỗ màu nâu đã khép lại.
Đây lại là một “Công thức hành vi” mới sao?
Việc này làm Dụ Tử Hiên không tài nào ngủ được.
Ngay cả đại lão cũng đã bắt đầu nỗ lực, hắn sao có thể làm cá mặn được?!
Nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một giờ, cuối cùng hắn vẫn quyết định bò dậy tập luyện suốt đêm.
Ngày hôm sau đến đúng hẹn, thanh niên tóc nâu kia mặc một bộ vest màu đen, dáng người vạn vỡ của hắn khiến bộ vest đen căng ra đầy mạnh mẽ, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, thoạt nhìn cũng có một chút tiền vốn.
Hoa Tu Minh ngồi trong phòng nghỉ quẹt miệng khinh thường: “Xì, ăn mặc cứ như gà chọi đang trong mùa giao phối, còn chẳng đẹp bằng một sợi tóc của anh Kiều.”
Trên sân khấu, sân khấu ban đầu đã bị chia thành hai phần, hai bên trái phải cách nhau gần mười mét, chính giữa là một hàng ghế giám khảo có trục quay, giám khảo có thể điều khiển tùy ý, tự do xoay tròn để theo dõi bất kỳ bên nào.
Nói cách khác trận đấu này ngoài việc phải tranh tài để đạt được điểm số cao, người thi đấu còn phải thu hút ánh mắt của giám khảo, giữ chân ánh mắt của bọn họ, khi trận đấu kết thúc, giám khảo hướng ghế về phía người nào thì người đó sẽ là người được họ chấm điểm.
Trận đấu, bắt đầu!
Âm nhạc hai bên vang lên cùng lúc, là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, một bên thanh u lạnh lẽo, một bên sôi động như lửa.
Đám người Dụ Tử Hiên ngồi trước màn hình TV theo dõi trận đấu không nghĩ tới chính là, người theo phong cách sôi động kia thế mà lại là Kiều Lạc.
Trong ấn tượng của bọn họ, thanh niên tóc vàng vẫn luôn trầm tính nội liễm, độ cong trên khóe miệng cũng là một độ cong lễ nghi, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã đã được đo lường chuẩn xác đến từng li từng tí.
Lần duy nhất Kiều Lạc cất tiếng hát, mặc dù là để phô diễn kỹ thuật, nhưng phong cách lại mang nét tao nhã lạnh lùng, giống như tiếng ngâm nga của hải yêu phát ra từ sâu trong đáy biển, giống hệt cảm giác mà cậu luôn mang đến cho mọi người.
Nhưng bây giờ ——
Ánh đèn trên sân khấu được điều chỉnh xuống mức tối nhất, chỉ còn lại ánh đèn màu rực rỡ lóa mắt đang chuyển động qua lại không có quy luật trên đài, chiếu rọi bóng dáng thanh niên đang ẩn mình trong bóng tối.
Cậu mặc một bộ lễ phục màu trắng, mỗi khí ánh đèn xẹt qua, bộ lễ phục màu trắng trên người cậu lại được mạ thêm một tầng màu sắc giống hệt ánh đèn.
Tiếng hát vốn lạnh lẽo, khi hòa vào giai điệu sôi động lại mang theo một cảm giác hoàn toàn khác.
Nếu nói thanh niên của ngày thường là hải yêu thần bí ẩn mình dưới đáy biển, vậy thì giờ phút này, cậu như một tinh linh đang nhảy múa trong những vụi hoa, trên người khoác một tấm áo mỏng tang, ngang nhiên mê hoặc tất cả mọi người đi ngang qua cậu.
Khiến người ta không thể rời mắt khỏi sân khấu, chỉ hận không thể bật toàn bộ đèn trên sân khấu lên, để bọn họ có thể chiêm ngưỡng thanh niên một cách trọn vẹn. Nhưng bọn họ chỉ đành đắm chìm trong khoảng khắc khi ánh đèn màu không có quy luật lướt qua, bắt trọn hình ảnh của thanh niên trong khoảnh khắc.
Trái lại, ở bên kia, thanh niên tóc nâu cũng có nền tảng ca hát vô cùng vững chắc, nhưng bài hát của hắn lại là một bản ballad u sầu về tình yêu tan vỡ.
Hàng ghế giám khảo đặt giữa hai sân khấu không ngừng xoay chuyển, các khản giả cũng đang do dự không biết nên tập trung theo dõi phần biểu diễn nào.
Hai loại âm nhạc khác biệt đan chéo vào nhau, va chạm ra hai mảnh đối lập, khiến Dụ Tử Hiên không nhịn được cảm thán: “Cao thủ so chiêu”. Nhưng hiển nhiên, sức hút của thanh niên tóc vàng càng lớn hơn đối thủ.
Tiếng nhạc thanh lãnh u buồn nhanh chóng bị dòng nhạc cuồng nhiệt sôi động ngiền nát đến mức tan vỡ, thậm chí còn có xu thế bị lấn át.
Trận đấu này được phát sóng trực tiếp tại Giới Luân Hồi, người xem liên tục đi vào phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Lạc.
Người dùng ẩn danh: [A a a a a a, giọng hát này thật sự rất giống một tiểu yêu tinh!]
Người dùng ẩn danh: [Có cảm giác như đang xem mấy chương trình giải trí ở thế giới cũ, hoài niệm ghê.]
Người dùng ẩn danh: [Đã nằm yên, xin cậu hãy nhìn về phía này.]
Người dùng ẩn danh: [Với trình độ này, cho dù không qua được phó bản, ra ngoài dựa vào ca hát để sinh tồn trong Luân Hồi cũng có thể sống rất tốt.”
Người dùng ẩn danh: [lầu trên suy nghĩ cái gì thế, người ta không chỉ biết ca hát, còn biết vẽ tranh, biết vũ đạo, mà lớn lên còn đẹp! Trực tiếp xông vào top 100 bảng phú hào luôn được không?]
Người dùng ẩn danh: [Cuối cùng cũng được nghe streamer hát lần nữa, hy vọng về sau còn có loại NPC không biết lượng sức này tới khiêu chiến streamer, nhớ phải chọn ca hát, cảm ơn!]
…
Bởi vì hôm qua streamer biểu hiện vô cùng bình tĩnh trong thần điện quỷ dị, lần đầu tiên đã thu hút được một nhóm người xem đánh giá cao tiềm năng của cậu. Mà sau trận đấu này, vị trí đứng đầu bảng tân binh của cậu lại càng được củng cố.
Số lượng người xem đã đạt tới 14 vạn!
Đỗ Thanh đang xem phát sóng trực tiếp đã căm hận đến mức gần như muốn bóp nát màn hình trong tay chính mình.
Trước đó khi thanh niên bị chỉ trích là “Thánh Phụ” vì đã đồng ý hỗ trợ những người chơi khác, hắn đã hả hê bám theo làn sóng dư luận này để phát tiết cảm xúc ghen ghét của chính mình. Nhưng mà theo thời gian, làn sóng ấy đã dần lắng xuống.
Đỗ Thanh nhạy bén nhận ra xu hướng đã thay đổi, nhưng hắn lại bất lực.
Khi cả hai màn trình diễn kết thúc, trong tám gã giám khảo thì có đến năm người đã chọn quay về phía Kiều Lạc. Bởi vì vừa kết thúc một màn trình diễn kịch liệt, hơi thở của Kiều Lạc còn chưa ổn định, sắc mặt cũng vì vậy mà hơi đỏ lên.
Nam giám khảo tóc húi cua giơ cao hai tay: “Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, cậu chính là Venus của tôi!”
Kết quả đã quá rõ ràng, Dụ Tử Hiên cảm thấy không cần xem tiếp nữa, nhưng khi nghe một đám giám khảo đang thổi rắm cầu vồng cho đại lão, hắn vẫn cảm thấy rất thú vị. Ngay khi hắn cho rằng phần chấm điểm sẽ diễn ra xuôi gió xuôi nước, biến cố bất ngờ xuất hiện.
Một trong số những giám khảo đã quay ghế về phía Kiều Lạc lại cho cậu điểm 1 sao.
“Cái quỷ gì thế?!” Hoa Tu Minh nhịn không được kêu ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Kiều Lạc bị cho điểm thấp hơn ba sao.
Ba giám khảo bên phía Charles đều cho điểm cao, cuối cùng sau khi tính toán theo hệ số, kết quả đã xuất hiện —— Kiều Lạc thế mà lại thấp hơn Charles nửa sao!
Đỗ Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phòng phát sóng, thấy được một màn này, đôi mắt đen u tối của hắn đột nhiên sáng lên, cơ hội!
Vị giám khảo chấm điểm một sao kia thậm chí còn không muốn nói thêm mấy câu, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Tôi ghét vết sẹo trên tay cậu, người xứ khác.”
Hoa Tu Minh lập tức nhảy dựng lên: “Hắn đang nói cái chó má gì thế?! Đây rõ ràng là phần thi ca hát!”
Người xem lập tức ồ lên.
Trận đấu kết thúc, ban đầu Charles còn cảm thấy ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó lại đã đổi thành mừng như điên, tự tin mới vừa bị đánh tan trong nháy mắt đã được thành lập lại.
Thực lực của thanh niên còn mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều, lúc ca hát, hắn còn cho rằng chính mình sẽ không có phần thắng.
Người dẫn chương trình cao giọng công bố kết quả: “Chúc mừng thí sinh Charles đã thành công thăng cấp, cậu lại cách nữ thần sắc đẹp gần hơn một bước!”
Charles đắc ý nhìn về phía thanh niên tóc vàng ở sân khấu đối diện. Cậu mặc một bộ lễ phục màu trắng, dáng người cao ráo thẳng tắp, nhưng trên gương mặt tinh xảo kia lại không xuất hiện biểu cảm bi thương thống khổ mà hắn mong muốn.
Kiều Lạc chỉ lạnh nhạt liếc qua bàn giám khảo một cái, giống như trước kia thờ ơ xoay người, lập tức rời đi sau khi kết quả được công bố.
Vừa bước vào hậu trường, còn chưa kịp rẽ qua vài ngã rẽ, cậu đã bị một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mang theo vẻ mặt nghiêm túc giơ tay ngăn cản. Gã đàn ông còn cao hơn Kiều Lạc một cái đầu, hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Đã lâu không gặp.”
Người này chính là kẻ trước đó không lâu còn muốn dẫn mối cho cậu, không khuyên bảo bằng miệng được liền muốn dùng bạo lực để khống chế cậu.
Kiều Lạc liếc mắt, thản nhiên nói: “Nếu vẫn là chuyện dẫn mối trước đó, vậy thì tôi từ chối.”
Lời muốn nói lập tức nghẹn ở yết hầu, người đàn ông hung tợn nói: “Giờ cậu đã biết hậu quả của việc chống lại vị đại nhân kia rồi đúng không?”
“… Các người đã mua chuộc giám khảo?”
Trả lời cậu là tiếng cười lạnh của gã đàn ông.
Người xứ khác không biết trời cao đất dày này, cũng dám không cho đại nhân mặt mũi ở trên đất Venus, từ chối giao dịch thì cũng thôi, cuối cùng cậu ta còn uy hϊếp ngược lại gã!