Omega Tung Hoành Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 20: Quê hương của Venus (20)

EDIT: HẠ

Ba người Dụ Tử Hiên đã chờ đến mức sốt ruột.

Khi thời gian chỉ còn hơn một giờ, cuối cùng bọn họ vẫn không kìm được, quyết định tự đi hỏi địa chỉ cửa hàng họa cụ ở Venus để đến tìm tận nơi.

Thế nhưng khi tới nơi, bọn họ lại phát hiện chủ tiệm đang nắm lấy tay một cô gái nhỏ thoạt nhìn rất đáng thương, vẻ mặt giận dữ không biết đang mắng mỏ cái gì.

Chủ cửa hàng họa cụ tỏ ra áy náy một cách khó hiểu, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi cũng không biết cậu ấy đang ở đâu.

Ba người đành bất lực trở về.

“Ah, cuối cùng cậu đã về rồi!” Hoa Tu Minh suýt chút nữa đã vỗ tay tại chỗ, có trời mới biết bọn họ đã lo lắng tới mức nào.

Kiều Lạc quay lại, vừa hay kịp lúc đến lượt bọn họ biểu diễn, bốn người trực tiếp đi lên sân khấu.

Sau khi phần biểu diễn kết thúc, ban tổ chức lại không thông báo thời gian thi đấu của vòng tiếp theo. Kiều Lạc trở về phòng tắm rửa, tẩy sạch toàn bộ bụi đất mang ra từ trong Thần Điện.

“Cậu… Cậu đã đi đâu thế?” Dụ Tử Hiên ngồi trên giường uống nước, cẩn thận dò hỏi, “Cậu có gặp phải nguy hiểm gì không?”

Kiều Lạc ngồi trên ghế, hơi cúi đầu xuống để lau mái tóc ướt nhẹp, “Đi làm nhiệm vụ nhánh.”

Nghe đến đây, Dụ Tử Hiên lập tức ngậm miệng không dò hỏi nữa.

Kiều Lạc ngẩng đầu lên nhẹ nhàng liếc hắn một cái, tiếp tục kể, thuật lại toàn bộ những gì mình đã nhìn thấy ở trong Thần Điện.

Dụ Tử Hiên ngây người nhìn Kiều Lạc, ngón tay thon dài trắng nõn của thanh niên đặt trên khăn lông màu xám mềm mại, mái tóc vàng óng còn ướt nước, khi bị khăn lông chà lau, nó có chút hỗn độn và cong xuống.

Có lẽ do vừa mới gội đầu xong, khí chất trên người thanh niên tóc vàng ngoài ý muốn dịu dàng hơn. Làn da bị nước nóng cọ rửa có chút ửng đỏ.

Không hiểu sao, trong đầu Dụ Tử Hiên đột nhiên hiện ra bốn chữ “Phi lễ chớ nhìn”, hắn lập tức rời mắt đi.

Lời nói của thanh niên khiến hắn có hơi kinh ngạc, trong những phó bản trước đây, người chơi hoặc là phòng bị lẫn nhau, hoặc là hãm hại nhau, cho dù có hợp tác, cũng chỉ là vì lợi ích tạm thời, một khi xuất hiện tình trạng xung đột lợi ích, hai bên trở mặt là thái độ rất đỗi bình thường.

Đang suy nghĩ lung tung, Dụ Tử Hiên nhanh chóng bị nội dung lời nói của Kiều Lạc hấp dẫn.

“Cậu nói trong Thần Điện có một Diana khác? Còn có tượng sáp và những đứa trẻ dị dạng?” Kiều Lạc mang về quá nhiều tin tức. Dụ Tử Hiên kinh ngạc, cúi đầu suy nghĩ, “… 458 đứa? Con số này….”

Đúng vào lúc này, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng loa thông báo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dụ Tử Hiên.

Cách một ván cửa, âm thanh thông báo trở nên nặng nề hơn: “Trận đấu sắp bước vào vòng thứ ba! Đầu tiên, chúc mừng các tuyển thủ đã thành công tiến vào vòng thứ ba, các bạn chỉ còn cách nữ thần sắc đẹp hai bước cuối cùng! Tiếp theo, tôi sẽ giới thiệu quy tắc của vòng thứ ba…..”

Cuộc thi sắc đẹp được tổ chức ba năm một lần ở Venus, vòng thứ nhất là vòng sơ tuyển, loại bỏ những thí sinh có ngoại hình không đạt tiêu chuẩn; vòng thứ hai là phần trình diễn tài năng, do ban giám khảo chấm điểm.

Khác với hai vòng trước, vòng thứ ba là cuộc đối đầu trực diện giữa các thí sinh, một người sẽ tự chọn hạng mục thi đấu, sau đó khiêu chiến người chơi khác. Ban giám khảo tiếp tục cho điểm, ai có điểm thấp hơn người đó sẽ bị loại.

“… Vòng thi đấu thứ ba sẽ chính thức bắt đầu vào 8 giờ sáng ngày mai, trước thời gian đó, các bạn hãy tìm ra đối thủ của mình.”

Cuối cùng, thông báo còn không quên bỏ thêm một câu: “Cầu mong nữ thần sắc đẹp sẽ luôn đồng hành với các bạn.”

Vòng thứ hai đã kết thúc. Dụ Tử Hiên không biết chính mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên cảm thấy hoang mang sợ hãi trước vòng thứ ba. Rất rõ ràng, người chủ động khiêu chiến trong vòng thứ ba sẽ là người chiếm được ưu thế, chỉ cần chọn lĩnh vực mà đối thủ không am hiểu….

Mặc dù Dụ Tử Hiên suy nghĩ rất nhanh, nhưng hiện thực lại không cho hắn cơ hội được đánh đòn phủ đầu.

Hai lá thư khiêu chiến màu đỏ bị nhét vào từ khe cửa, một tờ của hắn, một tờ là của Kiều Lạc.

“Cái này…” Dụ Tử Hiên kinh ngạc há hốc mồm.

Kiều Lạc buông khăn lông trên tay xuống, đi về phía trước khom lưng nhặt hai lá thư trên sàn lên.

Trên thư của cậu viết ——

Người khiêu chiến: Charles Kelly.

Hạng mục khiêu chiến: Ca hát.

Dụ Tử Hiên cũng cầm bức thư của mình, “Tốc độ nhanh thật đó.”

Hắn nhìn hạng mục khiêu chiến của mình, là vũ đạo.

Kiều Lạc mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc mấy người trong phòng cách vách cũng đi ra.

Mấy người nhìn nhau, phát hiện trên tay mỗi người đều không hẹn mà cùng cầm một bức thư khiêu chiến màu đỏ giống hệt nhau.

Ban tổ chức sắp xếp phòng ở bằng cách tách riêng người đến từ bên ngoài và người dân trong trấn ra hai nơi, giống như phòng tập luyện trong vòng sơ tuyển, hai nhóm người bị chia ra hai khu vực riêng.

Người ở phòng cách vách là một thanh niên tóc quăn đến từ bên ngoài, anh ta nhìn lá thư trong tay, vẻ mặt như đưa đám: “Tôi nhớ rõ người này, là người dân trấn Venus, hắn chọn đúng lĩnh vực tôi không am hiểu nhất.”

Mấy người xung quanh lần lượt gậy đầu, một năm một mười nói ra: “Tôi cũng gặp người ở Venus, tôi từng xem hắn biểu diễn…”

Kiều Lạc cúi đầu nhìn cái tên được viết trên thư khiêu chiến trong tay mình.

“Ê! Không cần nhìn! Người khiêu chiến mày là tao!” Một giọng nói ngạo màn truyền đến từ hành lang phía bên trái.

Thanh niên tóc nâu khoanh tay trước ngực, phía sau là một đám đàn em đi theo, khí thế hùng hổ bước đến.

“Ah, là anh!” Dụ Tử Hiên nhận ra người này, “Gã chặt đầu!”

Hành vi lăn một cái đầu người tới để ra oai phủ đầu dọa Kiều Lạc của hắn ta khiến hắn có ấn tượng rất sâu.

“Cái gì mà gã chặt đầu?!” Thanh niên tóc nâu kinh ngạc, ngay sau đó lập tức tức giận đỏ bừng mặt: “Tao tên là Charles Kelly!”

Hắn ta hất cằm về phía Kiều Lạc, đắc ý nói: “Cái tên này sẽ là người đầu tiên đánh bại mày, khiến mày bị loại! Tao sẽ đánh bại mày ở lĩnh vực mà mày am hiểu nhất!”

Kiều Lạc: “…”

Xem ra phần biểu diễn luân phiên đổi nhạc cụ của cậu đã khiến hắn hiểu lầm gì đó.

Xuất phát từ phép lịch sự, cậu quyết định sửa sai cho đối phương: “Thật ra, âm nhạc không phải là lĩnh vực tôi am hiểu nhất.”

Charles đương nhiên sẽ không tin, hắn lạnh lùng cười: “Muộn rồi, một kẻ hèn xứ khác như mày lại dám gây náo loạn ở Venus, còn vọng tưởng muốn tranh tài với thánh nữ Venus của bọn tao? Tao sẽ loại mày trước nữ thần một bước, tránh để mày đi làm ô uế không khí của cô ấy!”

“Nếu tao nhớ không lầm, trong vòng sơ tuyển, mày còn bị phát hiện là có một vết sẹo trên tay nhỉ, vậy mà giám khảo vẫn cho một kẻ có tỳ vết như mày tiến vào vòng trong. Mày căn bản không xứng!”

“Kɧıêυ ҡɧí©ɧ cấp thấp.” Đôi mắt xanh thẳm phản chiếu rõ ràng từng đường nét phẫn nộ trên khuôn mặt thanh niên tóc nâu, “Ngày mai gặp.”

Lại là cảm giác đánh một quyền vào bông này.

Charles buồn bực, ngày mai, ngày mai hắn chắc chắn sẽ xé nát bộ mặt tươi cười giả dối của thanh niên này, khiến cậu ta phải lộ ra dáng vẻ khϊếp sợ và tuyệt vọng khi bị đánh bại.

“Được, ngày mai gặp lại!” Charles gằn từng chữ, ôm một bụng lửa giận xoay người rời đi.

Sau khi về phòng, Dụ Tử Hiên nhíu mày nói cảm giác của mình với Kiều Lạc: “Hình như cư dân ở Venus có ác cảm rất lớn đối với những người đến từ bên ngoài như chúng ta.”

Thanh niên tóc vàng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng tỏ ý tán đồng.

Đề tài nhanh chóng kết thúc.

Dụ Tử Hiên đột nhiên nhớ tới Tần Chân bị xếp đến một phòng khác. Dù anh ta không quá thông minh, nhưng ít nhất những lúc như thế này, hai người bọn họ có thể cùng nhau suy luận, mở rộng tư duy.