EDIT: HẠ
Người dùng ẩn danh: [Xuất hiện rồi! Định luật cô bé thần thánh!]
Người dùng ẩn danh: [Khứu giác của người mới này cũng nhạy đó chứ, thế mà còn có thể ngửi được trong nước trái cây có độc.]
Người dùng ẩn danh: [Cái đền đệt, con bé này đã trải qua những gì thế? Cơ bắp này, sức bật này…]
…
Người xem Luân Hồi nhìn hình ảnh thanh niên tóc vàng bị đuổi gϊếŧ chật vật trong phát sóng trực tiếp, vừa hứng thú bừng bừng nhấm nháp hạt dưa vừa tiến hành đánh giá đối với bé gái này.
Nhưng phàm là Người Luân Hồi có một chút kinh nghiệm đều biết, trong những trò chơi sinh tồn khủng bố loại này, nếu gặp được một bé gái, hoặc cô bé chỉ là một vật hy sinh, hoặc cô bé ấy chính là vương giả, cho nên có thể không trêu chọc thì tốt nhất không nên trêu chọc.
Nhưng Kiều Lạc khuyết thiếu kinh nghiệm lại không biết những thứ ấy. Lúc này cậu đang chạy trốn như ruồi không đầu bên trong Thần Điện, hai bên vách tường vàng nhạt có khắc một bức phù điêu rất sống động, đó là hai con rắn dài màu vàng kim đang trườn quanh trên hai vách tường trái phải, dài không thấy điểm cuối.
Sức chịu đựng của Omega thấp hơn người thường rất nhiều, tốc độ cũng không nhanh; Còn cô bé kia không biết đã dùng cách gì, sức bật và sức chịu đựng đều rất mạnh, mặc dù chỉ mới 13 – 14 tuổi, nhưng tốc độ chạy của cô bé lại tương đương với một người đàn ông trưởng thành.
Khoảng cách giữa hai bên vẫn luôn rất gần, Kiều Lạc còn có thể nghe thấy giọng nói hồn nhiên ngây thơ của cô bé truyền đến từ phía sau: “Anh trai xinh đẹp ơi, sao anh lại chạy thế?”
Giọng nói vang lên trong hành lang dài âm u, tạo thành vô số tiếng vọng, hòa quện vào âm thanh hỗn độn, bám sát theo bước chân cậu.
Ánh mắt Kiều Lạc khẽ run, cố gắng đẩy nhanh tốc độ. Cậu thở hổn hển rẽ sang bên phải, muốn tìm kiếm một nơi ẩn nấp.
Cấu trúc Thần Điện uốn lượn quanh co như một tòa mê cung, trong bất tri bất giác, cậu đã chạy đến một đại sảnh trống trải.
Trên đỉnh mái vòm cao vυ't treo một ngọn đèn trạm trổ tinh xảo, giữa những bức tranh phức tạp có vài mảnh giếng trời, lộ ra bầu trời xám xịt ở bên ngoài.
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua từ giếng trời, chiếu xuống đại sảnh trống vắng hoàn toàn không có hơi thở của vật còn sống.
Bước chân Kiều Lạc giẫm lên nền gạch lát thành hình hoa sen khổng lồ, âm thanh phát ra như được phóng đại vô số lần, tạo thành từng đợt âm vang.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, trên vách tường bốn phía được điêu khắc tám bức phù điêu hình thú kỳ quái, tất cả đầu thú đều quay về cùng một phương hướng. Phía trước, từng bậc thang cao dẫn lên một tế đàn khổng lồ, mặt trên được xếp đầy hương nến cao thấp không đồng đều, được sắp xếp theo một quy luật nhất định.
Trong đại sảnh trống trải này, cậu không tìm được bất kỳ điểm ẩn thân nào, Từ hành lang dài, giọng nói thiếu nữ lại lần nữa vang lên, “Anh ơi không cần chạy nữa đâu, anh cho rằng anh có thể trốn thoát sao?”
Nhờ có tuyên truyền trên bảng xếp hạng, số người vào phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Lạc càng ngày càng nhiều, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh thay cho vị người mới này.
Cô bé đi vào đại sảnh, bởi vì quá dùng sức, bàn tay siết chặt con dao lộ ra từng khớp xương trắng bệch. Trên mặt cô vẫn còn treo nụ cười, ánh mắt đảo quanh trái phải, lại không nhìn thấy bóng dáng bản thân muốn tìm.
Ngay vài giây trước đó, Kiều Lạc đã leo lên tế đàn, xốc tấm mành đỏ phía sau dàn tế lên, chui vào một không gian mờ tối.
Bởi vì chạy vội, trên trán cậu rịn một lớp mồ hôi mỏng. Tin tức tố Omega lẫn vào trong mồ hôi lặng lẽ bay ra ngoài, Kiều Lạc nhẹ ngửi, một sợi mùi hương dính nhớp chui vào xoang mũi cậu, may mắn nơi này không có ai có thể ngửi thấy được nó.
Qua khe hở tấm rèm, cậu thấy tà váy màu nâu của cô bé.
Bên ngoài, cô bé không ngừng kêu gọi.
“Anh trai nhỏ, đừng trốn nữa, mau ra đây đi.”
“Em sẽ không làm gì anh đâu. Anh đẹp như vậy, xinh đẹp giống hệt chị Diana.”
Làn váy đứng yên tại chỗ trong chốc lát, cô gái cất bước rời đi, tiếng giày giẫm lên mặt đất tinh xảo nhanh chóng truyền vào tai Kiều Lạc.
Người dùng ẩn danh: [Mau lên, streamer xông lên đi! Chỉ là một đứa bé thôi mà, chẳng lẽ streamer còn không đánh lại?]
Người dùng ẩn danh: [Con bé này có tốc độ quá nhanh, nhưng chắc sức lực chỉ như người bình thường thôi, streamer phản ứng nhanh một chút là có thể đoạt được con dao trong tay nó, sau đó ép nó mang chính mình từ nơi giống như mê cung này đi ra ngoài!]
…..
“Anh Kiều Lạc ơi.” Cô gái nhỏ lên tiếng gọi, “Anh là người dự thi mà, đúng không? Sớm hay muộn gì cũng sẽ bị như vậy thôi, đổi lại là em thì sao chứ? Sao anh lại phải chạy trốn?”
Cô bé nói, hai tròng mắt rũ xuống: “Em không phải người bị nguyền rủa, cho nên em chỉ có thể dùng cách này để gọi anh Kiều Lạc đến đây.”
“Em sẽ nhẹ nhàng, chỉ cần anh Kiều Lạc cho em một chút thịt của anh là được, ừm…. Thật ra máu cũng được nha, mặc dù những người lớn đó nói máu sẽ không hiệu quả bằng thịt.”
Tiếng nói kỳ dị như ma quỷ khiến tốc độ bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt, nhưng ở chính giữa màn hình, khuôn mặt streamer lại không có một chút sợ hãi nào.
Trong đại sảnh, sau khi tìm kiếm vài lần không có kết quả, cô bé cũng không rời đi, cô không ngừng đi lại trong đại sảnh, tầm mắt khóa chặt vào tế đàn cao vυ't ở một bên.
Kiều Lạc trốn càng sâu thêm một chút, hoàn toàn ẩn mình vào bên trong bóng tối.
Tầm mắt chuyển về phía sau, đột nhiên, một người phụ nữ với khuôn mặt tinh xảo nhưng cứng đờ xuất hiện trong tầm mắt. Trong bóng tối, đôi mắt người phụ nữ trợn to, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm về phía Kiều Lạc.
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức xuất hiện vô số spam tiếng thét chói tai.
Người dùng ẩn danh: [A a a a a a!]
Người dùng ẩn danh: [Nếu là tôi chỉ sợ đã bị dọa tè ra quần rồi, vậy mà streamer vẫn có thể bình tĩnh, ngay cả hơi thở cũng không rối loạn! Đệt, thời đại thay đổi rồi sao?]
Người dùng ẩn danh: [Tố chất tâm lý của người mới này rất ổn nha.]
Người dùng ẩn danh: [Mấy người mới đến chắc không biết, trước đây lúc streamer vừa bước ra cửa, một cái đầu người đã lăn đến ngay bên chân cậu ta, vậy mà cậu ta chẳng thèm nhíu mày lấy một cái.]
Người dùng ẩn danh: [A a a a a, tôi không dám nhìn, đây rõ ràng là phó bản Cõi người, sao lại trộn lẫn cả thần cả quỷ thế này!]
…….
Kiều Lạc hơi quay đầu, ngoài một bức tượng trước mắt, phía sau còn có rất nhiều. Hoặc nam hoặc nữ, ngũ quan và dáng người đều tinh xảo đến mức hoàn mỹ. Bọn họ đứng yên với những tư thế bất đồng, nửa thân dưới hoàn toàn chìm vào bóng tối. Đôi mắt xinh đẹp vô hồn của bọn họ vẫn luôn “Nhìn chăm chú” về phía trước.