Omega Tung Hoành Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 11: Quê hương của Venus (11)

EDIT: HẠ

Dụ Tử Hiên có trí nhớ khá tốt, hắn lập tức nhận ra cái đầu người còn đang ùng ục phun máu trên mặt đất kia là của chàng trai trẻ đến từ một thị trấn nhỏ, người đã ngồi ngay sát bọn họ trong vòng tuyển chọn ban đầu, khi nhận được thẻ thí sinh, cậu ta còn từng hưng phấn thét chói tai tại chỗ.

Hắn đã từng trải qua mấy phó bản thuộc Cõi Người, cũng đã nhìn thấy không ít thi thể. Dụ Tử Hiên nhanh chóng điều chỉnh hô hấp của chính mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Hắn quay sang nhìn Kiều Lạc, vị tiểu thiếu gia xuất thân từ gia đình quý tộc này chắc hẳn sẽ rất sợ hãi nhỉ, cũng không biết việc này có ảnh hưởng gì đến buổi biểu diễn sắp tới của cậu ta không?

Theo cái đầu lăn tới, một thanh niên tóc nâu thần sắc kiêu ngạo, tay cắm túi quần đi tới, phía sau còn có một đám tiểu đệ đi theo. Hắn nhếch môi cười khẩy, phát ra một tiếng “Ồ” rất không đứng đắn, “Đây không phải mỹ nhân tóc vàng của chúng ta sao? Lại chuẩn bị lên sân khấu hả?”

Hắn tùy ý liếc mắt đánh giá cái đầu bên chân Kiều Lạc, không có ý tốt nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, cậu nhìn người này đi, tập luyện nhu thuật mà lại vô ý tự bẻ gãy đầu mình, thật sự quá không cẩn thận, còn làm mỹ nhân giật mình, mong là lát nữa sẽ không làm ảnh hưởng đến phát huy của cậu.”

Hắn nhìn về phía Kiều Lạc, “Phế vật như vậy ngay cả tư cách hiến thân cơ bản cũng không có, càng đừng nói đến phụng sự cho Thần, cậu nói xem, người đẹp đến từ thế giới bên ngoài?”

Dụ Tử Hiên vốn đang lo lắng Kiều Lạc sẽ bị dọa sợ cũng nhịn không được kinh ngạc.

Thanh niên tóc vàng vẫn bình tĩnh như thường, cúi đầu nhìn cái đầu đang trào máu dưới chân, sau đó lạnh nhạt ngẩng đầu lên, ngay cả mày cũng không nhăn lại một chút. Cậu nhấc chân bước qua, động tác vẫn thỏa đáng như cũ, giống một quý tộc vừa mới ra cửa, đang vòng qua một đống rác ven đường để đi ra ngoài.

Nhân viên công tác bắt đầu nói một tràng lời xin lỗi mà hắn ta đã học thuộc lòng. Hắn đã làm ở đây rất nhiều năm, mấy chuyện như thế này hắn đã tập mãi thành thói quen, phiền phức nhất cũng chỉ là lát nữa phải đi dọn dẹp cái xác.

Kiều Lạc ôn hòa tiếp nhận lời xin lỗi của nhân viên công tác. Cậu đi về phía trước, lúc đi qua thanh niên tóc nâu, cậu lễ phép chào hỏi: “Tôi đồng ý với quan điểm của anh.”

Thanh niên tóc nâu bị câu nói này chặn họng, hắn lập tức có cảm giác như chính mình vừa đấm một quyền vào bông.

Kiều Lạc không hề dừng lại, cậu vòng qua thanh niên, ôm đàn vững vàng bước về phía sân khấu.

Thanh niên tóc nâu hung tợn nhíu mày, rõ ràng chiều cao của hai người không chênh lệch quá nhiều, nhưng vừa rồi khi tiếp cận thanh niên tóc vàng, hắn lại sinh ra một loại cảm giác giống như chính mình bị người ta đè ép một đoạn.

Hắn nói giọng căm hận: “Một kẻ từ ngoài đến không biết trời cao đất dày mà cũng dám kiêu ngạo như vậy.”

Khiến hắn càng tức giận hơn chính là, người này lại được giám khảo và các huấn luyện viên công nhận, đến giờ vẫn duy trì thành tích toàn “Năm sao”.

“So với nữ thần Venus, hắn chẳng là cái thá gì cả!”

Nhắc tới “Nữ thần Venus”, thanh niên tóc nâu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ. Đám tiểu đệ đứng phía sau cũng liên tục phụ họa.

Thanh niên tóc nâu đá cái đầu trên mặt đất cho hả giận, điều này khiến Hoa Tu Minh lại kêu lên sợ hãi.

Nhân viên công tác đội mũ lưỡi trai đen cảnh cáo nói: “Mời tuyển thủ dự thi chú ý tới lời nói việc làm của chính mình, nếu không sẽ bị trừ điểm tu dưỡng, ảnh hưởng lớn tới thứ tự xếp hạng.

Thanh niên tóc nâu thu lại tính tình, không kiên nhẫn phất tay rời đi.

Dụ Tử Hiên khϊếp sợ nhìn ngoài cửa, nơi đó đã không còn ai, nhưng dáng vẻ thờ ơ của thanh niên tóc vàng vẫn xuất hiện trong đầu hắn, dường như có thứ gì đó đang bị lật đổ.

Trên vách tường trong phòng chờ, màn hình TV đang phát trực tiếp tình hình biểu diễn trên sân khấu.

Âm nhạc du dương vang lên trong phòng, Kiều Lạc đã bắt đầu biểu diễn. Thao tác tay của cậu uyển chuyển nhẹ nhàng, tiếng đàn trôi chảy mượt mà, ngay cả tình cảm thống khổ của bản nhạc cũng được thể hiện đầy đủ….

Không đúng, tình cảm?

Đồng tử Dụ Tử Hiên hơi co lại, trong nháy mắt, vô số hình ảnh lóe lên trong đầu hắn, từ ngày đầu tiên gặp mặt đến nay, thanh niên tóc vàng vẫn luôn có cử chỉ nho nhã lễ độ, cuộc sống rất có quy luật, đối với tình cảnh của bản thân, cậu hoàn toàn không có du͙© vọиɠ muốn tìm tòi nghiên cứu…..

Bản nhạc này, thực chất không hề có cảm xúc!

Kiều Lạc hoàn thành màn biểu diễn như mọi khi, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía cậu , tất cả đều bị ngũ cảm nhạy bén tiếp nhận. Bộ não không ngừng nghỉ nhanh chóng phân tích, đối chiếu mọi thông tin cảm nhận được với những bản mẫu đã lưu trữ trong đầu, phân tích từng cảm xúc bao hàm trong đó, ca ngợi, ghen ghét, tham lam…..

Ở vị trí khách quý, một người đàn ông bụng phệ đang được người xung quanh đối xử vô cùng cung kính. Lúc này ông ta đang lắng nghe người hầu nói gì đó, ánh mắt tham lam như chuột nhanh chóng liếc lên khán đài, bám riết lấy bóng dáng thanh niên dưới ánh đèn sân khấu.

Không uổng công ông ta cố tình chạy đến đây vào ban đêm chỉ để xem buổi biểu diễn này.

Giám khảo hưng phấn bắt đầu đánh giá màn biểu diễn của Kiều Lạc, cuối cùng cho điểm “Năm sao”.

“Ah!” Tiếng reo hò vang dội truyền tới từ khán đài.

Trải qua rất nhiều mùa giải, đây vẫn là thí sinh duy nhất vẫn luôn duy trì đánh giá “Năm sao” trong suốt quá trình thi đấu!

Được chứng kiến lịch sử làm sự hưng phấn của khán giả tăng lên gấp bội, trong mắt đều là bóng dáng tinh xảo của thanh niên trên sân khấu.

Nghe nói cử chỉ và việc làm của cậu đều rất thỏa đáng, đối nhân xử thế vừa ưu nhã lại hào phóng!

Thanh niên tóc nâu đứng ở lối vào cánh gà phía sau sân khấu, ghen ghét nhìn Kiều Lạc đi lướt qua ngay trước mặt mình.

“Đừng đắc ý quá sớm, nữ thần Venus sẽ tới ngay thôi!”

“Ồ.” Kiều Lạc hơi ngừng bước chân.

Trong phòng, bức tranh của cậu chỉ còn một chút nữa là có thể hoàn thành. Sau khi trả nhạc cụ lại, cậu lập tức quay về phòng của mình.

Nhưng khi đi đến cửa phòng, cậu đã bị một người phụ nữ mặc lễ phục màu vàng rực ngăn lại.

Làn da trắng nõn hoàn toàn lộ ra bên ngoài, người phụ nữ hơi hơi ngẩng đầu, biểu hiện kiêu căng: “Người mới, muốn hợp tác không?”

“Tôi thấy cậu rất bình tĩnh khi nhìn thấy người chết, tố chất tâm lý của cậu không tồi. Tố chất tâm lý là thứ quan trọng nhất trong thế giới Sáu Cõi Luân Hồi, tôi đã có cái nhìn khác về cậu.”

Lông mi Kiều Lạc hơi run rẩy, cậu hồi tưởng lại khoảnh khắc cái đầu lăn đến bên chân mình. Là do cậu sơ xuất, cậu thế mà lại quên, một người bình thường khi nhìn thấy xác chết đáng lẽ phải tỏ ra hoảng sợ và kinh hãi.

Người phụ nữ không nhận ra sự khác thường của Kiều Lạc, cô hơi cong khóe miệng, “Cậu là người mới, lần đầu tiên đi vào phó bản, chắc chắn sẽ có rất nhiều điều muốn hỏi. Tôi có thể giới thiệu quy tắc của Sáu Cõi Luân Hồi cho cậu, phải biết rằng, những tin tức này đều là thứ phải mất tiền để mua.”

“Tôi đã thông quan năm phó bản, làm người dẫn đường cho cậu vẫn rất dư dả.” Người phụ nữ làm ra vẻ bố thí, chỉ thiếu nước không nói thẳng “Cậu đã hời to”.

Kiều Lạc: “Thưa cô, cô đang chắn đường của tôi.”

Người phụ nữ nhướng mày, “Cậu có đang nghe tôi nói chuyện không đấy?”

“A? Xin lỗi, hiện tại tôi đang có việc gấp phải làm ngay.” Cậu không thích bị gián đoạn quá lâu trong lúc sáng tác.

“Cậu!”

Sau khi Kiều Lạc kết thúc phần thi, Dụ Tử Hiên thấy người phụ nữ cũng đi theo ra ngoài, rõ ràng vẫn chưa đến lượt cô ta lên sân khấu. Trong lòng hắn đã có suy đoán, trong phó bản, một số người chơi lâu năm sẽ lợi dụng người mới, dùng họ làm đệm lưng cho mình, thậm chí còn ném ra để cản đao những lúc nguy hiểm.

Dụ Tử Hiên cười nhạt trong lòng.

Rõ ràng lúc đầu, người nói không hợp tác với Kiều Lạc vì sợ tiểu thiếu gia nũng nịu này sẽ kéo chân sau chính là cô ta, hiện tại người đầu tiên đi tìm Kiều Lạc cũng là cô ta.

Nhưng hắn không hề lo lắng việc Kiều Lạc sẽ bị thuyết phục, nếu hắn quan sát không sai thì —— Hệ thống cảm xúc của Kiều Lạc không quá giống với những người bình thường, khả năng cao là người phụ nữ kia sẽ vấp phải trắc trở ở chỗ Kiều Lạc.

Lúc này, người chơi đại lão được các tay cá cược trong thế giới Luân Hồi đặt kỳ vọng cao đang đứng giữa sân khấu.

Ánh đèn lạnh lẽo chiếu vào trên người hắn, khác với trước kia, lúc này trên tay hắn không có bất kỳ loại vũ khí nào.

Giám khảo rất hứng thú nhìn tuyển thủ cũng được ông ta xem trọng này, “Lần này cậu không biểu diễn võ thuật nữa sao?”

Người đàn ông có sắc mặt lạnh lùng. Hắn sở hữu ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, hoàn toàn xứng đáng với đánh giá năm sao, nhưng khác với Kiều Lạc khó phân biệt nam nữ, diện mạo của hắn thuộc loại nam tính anh tuấn, cả người tỏa ra khí chất nghiêm nghị, chỉ có người quen đứng ở địa vị cao mới có thể nuôi dưỡng ra được.

“Tôi bỏ quyền.”

Hắn nói.