Omega Tung Hoành Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 10: Quê hương của Venus (10)

EDIT: HẠ

# SỐC! Người Luân Hồi phó bản cấp A rưng rưng debut #

Một tiêu đề khổng lồ mang theo chữ “Sốc” trôi nổi trên trang chủ của diễn đàn tiểu thế giới trong Sáu Cõi Luân Hồi. Thông qua cửa sổ phát sóng trực tiếp của mấy người chơi, mọi người không ngừng cập nhập tình hình phó bản gần đây.

Theo sự thúc đẩy của phó bản, tiết tấu của phần thi tài năng đã dần bị đẩy nhanh, từ lúc bắt đầu thí sinh có một ngày để chuẩn bị, đến bây giờ một ngày hai trận, lịch thi đấu này suýt chút nữa đã bức điên đám người chơi.

Người dùng ẩn danh: [Ha ha ha ha cười chết tôi.]

Người dùng ẩn danh: [Người Luân Hồi: Tôi từng thấy yêu ma, tôi từng đấu với biếи ŧɦái, tôi từng xông vào ổ quỷ, tôi liếʍ máu trên lưỡi dao, nhưng tôi vẫn không thể sống yên trong cái phó bản này.]

Người dùng ẩn danh: [Báo! Lần thi đấu này, tân binh mỹ nhân chọn biểu diễn đàn tranh!]

Người dùng ẩn danh: [Cậu ta muốn biểu diễn lần lượt từng nhạc cụ hả? Đỉnh nha.]

Người dùng ẩn danh: [Đại lão Thiên Cơ cũng đang đổi vũ khí để biểu diễn, bị bắt bán nghệ.jpg]

Người dùng ẩn danh: [Không thể không nói, quả nhiên đại lão vẫn là đại lão, ngay cả múa kiếm cũng đẹp trai như thế.]

Người dùng ẩn danh: [Các vị, các người vui sướиɠ khi người gặp họa như thế có ổn không? Tôi vừa đi tìm kiếm trên cơ sở dữ liệu của Chủ Thần, trước kia phó bản này chưa từng xuất hiện trong hệ thống dữ liệu.]

Người dùng ẩn danh: [Phó bản này gọi là gì nhỉ… Quê hương của Venus? Chẳng lẽ chúng ta vừa chứng kiến một phó bản mới ra đời sao?!]

….

Một phó bản mới xuất hiện đồng nghĩa với việc trong tương lai sẽ có những người khác bị lựa chọn. Xem phát sóng trực tiếp của người chơi là cách tốt nhất để thu thập tin tức tình báo, vì nếu bỏ lỡ cơ hội này, muốn xem lại sẽ phải tốn tiền mua.

Mà khi một phó bản mới xuất hiện lần đầu tiên, theo sau chính là những trận đánh cuộc vô cùng náo nhiệt.

Kiều Lạc và vị đại lão có tên trên bảng xếp hạng kia trở thành tâm điểm đánh cược của những Người Luân Hồi, bọn họ cá cược xem ai là người có thể ra ngoài.

Người dùng ẩn danh: [Tân binh mỹ nhân có ưu thế về thiên phú, trước kia đại thần Thiên Cơ cũng từng thông quan phó bản cấp A, tôi cảm thấy hai người này đều có thể ra ngoài.]

Người dùng ẩn danh: [Muốn thông quan phải hoàn thành nhiệm vụ chính, nhiệm vụ chính của phó bản này là đạt được quả táo vàng, tương đương với việc phải giành được quán quân trong cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân này, quán quân đương nhiên chỉ có một, lầu trên đang nghĩ gì thế? Tôi đánh cuộc đại thần Thiên Cơ thắng!]

Người dùng ẩn danh: [Các người còn nhớ phó bản cấp A trước đó, có hai mươi mấy người cùng nhau đi vào, kết quả cuối cùng chỉ có một mình đại lão có thể đi ra, cho nên trận đánh cuộc này không phải rất vô nghĩa à?]

Người dùng ẩn danh: [Các người đánh cuộc đại lão thì có gì vui chứ? Đã là đánh cuộc thì phải cược cho bên có rủi ro lớn nhất! Tôi cược một trăm vàng cho tân binh mỹ nhân (Cược một ngàn vàng cho đại lão).]



Giới luân hồi náo nhiệt, lại hoàn toàn không có một chút ảnh hưởng nào đến mọi người bên trong phó bản.

Trong phòng chờ, ngoại trừ đại lão “Cô Lang” vẫn luôn hành động đơn độc, toàn bộ người chơi đều ngồi chờ trong phòng, hoặc dựa hoặc ngồi, ai nấy đều mặt mày xanh xao tái nhợt, nếu không nhờ đã trải qua rèn luyện trong vài phó bản, có chút nền tảng thể chất, e rằng họ đã sớm gục ngã vì căng thẳng ngay trong quá trình chuẩn bị này rồi.

Hoa Tu Minh vẻ mặt héo héo ngồi xổm trên mặt đất, dựa lưng vào tường, ánh mắt trống rỗng như đã hồn lìa khỏi xác.

Dụ Tử Hiên thấy dưới mắt thiếu niên này đã có quầng thâm, có hơi không đành lòng, hắn hỏi: “Lần này cậu chuẩn bị cái gì?”

“Tôi…..” Hơi thở Hoa Tu Minh mong manh, hoảng hốt nói, “Tôi sẽ lên sân khấu làm bài thi…..”

Dụ Tử Hiên: “….??” Hắn yên lặng ngậm miệng, quay đầu đi chỗ khác.

Từ khi nhịp độ cuộc thi tăng nhanh, cũng đã rất lâu rồi, hắn không có một giấc ngủ trọn vẹn. Bởi vì không được trình diễn lặp lại những tài nghệ trước đó, cho nên mỗi vòng thi trôi qua, đường lui của những người chơi bọn họ lại dần bị chặn lại.

Những lúc thế này, hắn vô cùng hâm mộ những người sở hữu nhiều kỹ năng. Ví dụ như đại lão trong top 30 bảng xếp hạng có thể thay đổi vũ khí để biểu diễn, hoặc là như Kiều Lạc có thể thay đổi nhạc cụ lên sân khấu.

Phó bản này cung cấp đầy đủ đạo cụ và sân khấu, chỉ cần người chơi có thể biểu diễn, nó có thể cung cấp cho người chơi bất cứ thứ gì mà bọn họ yêu cầu.

Hắn nhìn về phía người đàn ông dáng người chắc nịch ngồi bên cạnh mình, Tần Chân, người đã dùng đạo cụ tổ đội với hắn, kết quả xui xẻo bị lôi vào phó bản cấp A này cùng hắn.

Tình trạng hiện tại của anh ta còn tệ hơn hắn rất nhiều.

Trước khi tiến vào phó bản, anh ta chỉ là một huấn luyện viên trong một võ quán nhỏ, biết chút võ thuật, nhưng không lợi hại được như vị đại lão kia. Dựa vào tố chất thân thể, anh ta đã lựa chọn biểu diễn một số hạng mục thi đấu thể dục thể thao, như là chạy nước rút, chạy đường dài, nhảy cao nhảy xa —— lấy được thành tích khá ưu tú. Từ góc độ nào đó mà nói, đây cũng có thể xem là một loại “Cái đẹp”, nhưng tương ứng, những hạng mục biểu diễn này cũng rất tiêu hao thể lực.

Hắn thấy đồng bọn đang mệt mỏi nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

Người phụ nữ búi tóc hờ liếc mắt nhìn sang bên này, làm như không để ý nhắc nhở một câu: “Người mới ở cùng phòng với cậu đâu?”

Cô đã thay đổi kiểu tóc đuôi ngựa và trang phục giản dị trước kia thành những bộ trang phục lộng lẫy. Trong mỗi vòng đấu, cô đều xuất hiện với một phong cách trang điểm và trang phục khác nhau. Hôm nay, cô diện một chiếc váy dài màu vàng rực rỡ, để lộ mảng lớn da thịt trắng nõn ở trước ngực.

Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, “Mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn ở trong phòng không đi ra ngoài, chẳng lẽ lúc nào cũng chỉ ngủ thôi sao?”

“Không phải đâu.” Trên mặt Dụ Tử Hiên xẹt qua một tia cảm xúc khó tả, “Cậu ta ở trong phòng vẽ tranh.” Hơn nữa nội dung bức tranh cũng khá kỳ quái.

Hắn đã tình cờ nhìn thấy mấy lần, lờ mờ có thể nhận ra Kiều Lạc đang vẽ một bức tượng, điều này khiến hắn liên tưởng đến những bức tượng thạch cao màu trắng xám được bày tùy ý ở khắp nơi trên đường phố.

Hắn yên lặng cúi đầu xuống, như đang suy nghĩ gì đó.

Mỗi cử động mỗi hành vi của Kiều Lạc đều khiến hắn cảm thấy rất quái dị, nhưng lại không thể chỉ ra cụ thể là chỗ nào không đúng.

Người phụ nữ yên lặng một lát: “…. Xem ra tâm trạng của cậu ta thật sự rất tốt.”

Cô lại bắt chéo chân, dáng người tương đối hoàn mỹ lộ ra bên ngoài, đáng tiếc những người chơi ở đây cũng không có hứng thú quan sát.

Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân của NPC. Những NPC này cũng giống những người chơi ngoại lai bọn họ, nếu bị xếp hạng dưới ba sao, bọn họ cũng sẽ biến mất. Thế nhưng, bọn họ lại hoàn toàn không cảm thấy khủng hoảng, thậm chí một số người còn tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

Cực kỳ quỷ dị.

Cửa phòng chờ đột ngột mở ra, thanh niên tóc vàng đi vào trong phòng, trên tay ôm một cây đàn tranh cao bằng nửa thân người. Trên mặt cậu cũng mang theo một chút mệt mỏi, nhưng Dụ Tử Hiên biết, cái mệt mỏi này hoàn toàn khác với những người bị tra tấn bởi những buổi biểu diễn như bọn họ, cậu mệt mỏi là do phải thức suốt đêm để vẽ tranh.

Mỗi một trận thi đấu, Kiều Lạc đều đến rất đúng giờ, ngoài thời gian biểu diễn, cậu gần như lúc nào cũng ở trong phòng vẽ tranh.

Cậu lễ phép gật đầu với mọi người, chào hỏi xong, cậu mới ngồi ngay ngắn trên ghế chờ.

Trận đấu hôm nay được tổ chức vào ban đêm, không chờ đợi bao lâu, đã có nhân viên công tác đi tới thông báo để cậu lên sân khấu. Người đàn ông thanh tú đội mũ lưỡi trai màu đen mở cửa đi vào, “Đến lượt các người.”

Dụ Tử Hiên nhìn bóng dáng thẳng tắp của Kiều Lạc, hắn biết lúc này đây cậu vẫn có thể lấy được đánh giá năm sao một cách rất nhẹ nhàng, giống như những buổi biểu diễn trước đó.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, âm thanh hỗn loạn bên ngoài nhanh chóng truyền vào trong tai mỗi người chơi đang ngồi ở bên trong.

Một cái đầu đầy máu lăn đến bên chân Kiều Lạc, đúng lúc cậu vừa bước ra khỏi căn phòng.

Chỉ cần cậu cúi đầu, là có thể đối diện trực tiếp với đôi mắt vô hồn đang trừng lớn của cái đầu kia.

Dụ Tử Hiên kinh hãi, mà Hoa Tu Minh đang ngồi ngẩn người bên cạnh hắn đã thét ra một tiếng chói tai, giọng nam cao vυ't nhanh chóng cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.

“Có người chết! Đầu người chết a a a!”