Omega Tung Hoành Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 9: Quê hương của Venus (9)

EDIT: HẠ

Kiều Lạc nghi hoặc: “Phụng sự cho thần?”

“Cậu không biết sao? Người đạt giải quán quân trong cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân sẽ nhận được quả táo vàng của thần sắc đẹp, còn có thể được vào Thần Điện, quan trọng nhất chính là có thể được phụng sự cho thần!” Khuôn mặt âm nhu của Will trở nên vô cùng kích động, chỉ cần nhắc tới “Thần”, cảm xúc của hắn lập tức được bộc lộ rõ ràng.

“Hy vọng “Một chút” của cậu chỉ là lời nói khiêm tốn.” Will đưa Kiều Lạc đi ra cửa hàng.

[Người Luân Hồi 731886 nhận được đạo cụ —— Quà tặng của chủ cửa hàng họa cụ, giấy vẽ (x3), bút vẽ (x2), thuốc màu cơ bản (x1), cấp bậc đạo cụ: E]

Một hàng chữ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt khiến Kiều Lạc hơi dừng bước chân, bên cạnh vừa lúc có một cô bé đang nhảy chân sáo, bởi vì không chú ý đường đi, cô bé đã đυ.ng phải cậu.

“A.” Bởi vì lực phản chấn, cô bé bị ngã về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất.

Cô bé không hề ngẩng đầu, nhanh chóng đứng lên, giống như ngọn gió nhanh chóng vòng ra phía sau Kiều Lạc, chỉ trong chốc lát đã không còn bóng dáng. Một tấm thiệp chúc mừng tinh xảo bị chủ nhân vội vàng của nó làm rơi xuống đất.

[Người Luân Hồi 731886 kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh —— Quà sinh nhật của bé gái. Nhiệm vụ: Hãy trả lại tấm thiệp mà cô bé đã tỉ mỉ làm cho chị gái trước ngày sinh nhật của cô ấy. Nếu không thể trả món quà bất ngờ này trước sinh nhật của chị gái, cô bé sẽ rất thương tâm.]

Kiều Lạc nhặt tấm thiệp chúc mừng lên xem, trên bìa là một quả táo màu vàng được vẽ bằng nét vẽ ngây thơ của trẻ con, góc dưới bên phải là phần ký tên và ngày tháng —— Diana, ngày 31 tháng 6.

Cuộc thi tài năng đầu tiên long trọng diễn ra vào 8 giờ sáng ngày 24 tháng 6.

Hai người dẫn chương trình một nam một nữ có nhan sắc rực rỡ đang đứng hai bên sân khấu, cả hai đều đang hào hứng đọc lời mở màn, phía dưới là biển người tấp nập. Cơ hồ toàn bộ người trong trấn nhỏ này đều đã tới đây, còn có cả một số người ngoại lai đến đây để tham quan cuộc thi lần này.

Vòng tuyển chọn đầu tiên đã kết thúc, những thí sinh còn lại đều là người có diện mạo và dáng người đạt tới tiêu chuẩn “Mỹ nhân”.

Kiều Lạc ngồi ở hậu trường, những người tới từ bên ngoài như bọn họ được sắp xếp vào cùng một gian phòng chờ.

Sau khi trải qua không ít thử thách trong các phó bản, trong nhóm người không có ai tỏ ra lo lắng hoặc luống cuống, mà cậu học sinh cấp ba, nghe nói cũng là người mới giống cậu, lúc này lại vô cùng hưng phấn.

Học sinh cao trung mặc một bộ quần áo lấp lánh, rõ ràng đã được chuẩn bị tỉ mỉ, “Mọi người chuẩn bị tiết mục gì thế?”

Kiều Lạc nhìn trái nhìn phải một chút, thấy không có người chủ động để ý tới cậu ta, bởi vì từ nhỏ đã được rèn luyện lễ nghi, cậu vẫn lịch sự đáp lại: “Ca hát.”

Đôi mắt cậu học sinh cấp ba sáng lên, nắm tay nhảy lên nói, “Oa, tôi cũng vậy tôi cũng vậy! Tôi đã chuẩn bị một bài rap, đảm bảo sẽ đốt cháy cả khán phòng!”

Thấy có người chịu nghe mình nói, cậu học sinh cấp ba kia thao thao bất tuyệt nói với cậu về những chiến tích huy hoàng của cậu ta: “Trước kia khi còn ở trường học, tôi từng được bạn bè gọi là tiểu vương tử hộp đêm….”

Trên thực tế, phần lớn người chơi đều lựa chọn ca hát. Trước khi tiến vào phó bản, hầu hết bọn họ chỉ là người thường, nhiều nhất chỉ có một chút tài lẻ nghiệp dư, sau khi đi vào phó bản, ai còn tâm tình để luyện tập những thứ này chứ?

Chỉ là mọi người đều không biết tiêu chuẩn đánh giá của buổi tuyển chọn này sẽ là cái gì, trong lòng ít nhiều đều có chút bất an.

Số thứ tự của Kiều Lạc không trước không sau, cậu không cố tình ăn mặc hay trang điểm lộng lẫy. Cậu chỉ mặc quần áo thường ngày, cầm micro, đứng trên sân khấu.

Dưới khán đài là vô số đầu người rậm rạp, vô số ánh mắt đang tụ tập trên người cậu.

Ánh đèn đánh vào trên người cậu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Kiều Lạc đột nhiên có chút hoảng hốt, cậu cho rằng chính mình lại một lần nữa quay về sân khấu của bốn năm trước.

Tiếng hò hét dưới khán đài đã kéo suy nghĩ của cậu trở về, cậu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu cất tiếng hát.

Một giọng nam cao trong trẻo vang vọng khắp khán phòng.

Đây là bài hát được cậu chọn ngẫu nhiên trong những bài hát đã luyện tập trước kia, bởi vì đã rất lâu không ca hát, cho nên cậu muốn chọn bài hát chính mình quen thuộc nhất.

Nốt nhạc trong sáng thong thả nhảy lên, giống như ánh trăng trong đêm khuya dần dần lan tỏa trong đại sảnh.

Trên sân khấu, có càng nhiều ánh sáng tụ tập trên người cậu. Chàng trai vóc dáng cao ráo, mái tóc vàng hơi rối rũ xuống che đi vầng trán, làn da trắng lạnh tựa như đang phát sáng. Cậu đã trở thành tiêu điểm duy nhất trong không gian này.

Thanh niên khí chất thanh lãnh, dưới ánh sáng mãnh liệt của đèn điện, đôi mắt xanh thẳm của cậu mang theo một chút mê ly. Hàng chữ mẫu màu đen dưới mắt trái càng khiến cậu có một vẻ đẹp vừa quyến rũ lại mị hoặc.

Bài hát kết thúc, Kiều Lạc buông microphone , hơi hơi nhíu mày, tầm mắt dưới khán đài quá mức dày đặc, mang theo cảm xúc hỗn độn khiến cậu cảm thấy hơi không thoải mái.

Cậu không chút do dự xoay người rời đi. Lúc này, trên màn hình lớn phía sau sân khấu sáng lên năm ngôi sao.

Cậu đã thông quan.

Vừa quay lại hậu trường, học sinh cấp ba lập tức bổ nhào tới trước mặt Kiều Lạc, đầy miệng đều là Đậu mèo.

“Đậu mèo, cậu là ca sĩ chuyên nghiệp đúng không? Bài hát cậu vừa hát tên là gì, hay như vậy, sao trước đây tôi chưa từng nghe qua?”

Học sinh cấp ba có vẻ ngoài tươi sáng như ánh mặt trời, kiểu tóc nổi bật, tính cách rộng rãi, rất dễ dàng khiến người khác buông lỏng phòng bị đối với cậu ta.

Kiều Lạc hơi hơi lui về phía sau, cậu không thích đứng quá gần với người khác, “…. Tôi đã từng làm minh tinh một đoạn thời gian.”

“Đậu mèo!” Học sinh cấp ba kinh ngạc mở to mắt, “Dân chuyên nghiệp nha. Sao trước đây tôi chưa từng nghe nói về cậu, cậu tên là gì?”

“Kiều Lạc.”

“Hả? Chưa từng nghe qua. Không đúng nha, với ngoại hình này của cậu, chỉ cần để nữ sinh lớp tôi nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ vừa gọi cậu là chồng vừa gọi cậu là con trai.” Học sinh cấp ba nghi hoặc, cậu ta đột nhiên vỗ trán, “À đúng rồi, có lẽ chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau, chắc chắn là như thế, những trò chơi tôi từng chơi đều có thiết lập kiểu này!”

Ánh mắt Kiều Lạc hơi lóe, “….Ừ.”

Cậu cũng đã quan sát rất lâu và phát hiện ra điểm khác nhau rất rõ ràng —— Cho dù cố gắng cỡ nào cậu cũng không ngửi được hương vị tin tức tố ở chỗ này, cho dù là NPC, hay là những người chơi khác.

Những người này vừa không phải Omega, cũng không phải Alpha, nếu đặt trong thế giới của cậu, nhóm người này sẽ được gọi là Beta. Nhưng cậu hoàn toàn không thấy được ý thức phân biệt giới tính “ABO” trên người những người này, đối với bọn họ, dường như chỉ có hai giới tính là nam và nữ.

Nghĩ đến đây, Kiều Lạc hơi cúi đầu.

Sạch sẽ mùi hương là cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trước đây.

Học sinh cấp ba nhanh chóng để lại tên mình sau đó tự tin đi lên sân khấu.

Cậu ta tên là Hoa Tu Minh.

Hành động của học sinh cấp ba đã thu hút vô số ánh nhìn chăm chú của người trong phòng. Kiều Lạc làm như không thấy, đi trở lại chỗ ngồi của chính mình.

Tiếng nói nhỏ khe khẽ truyền đến, hâm mộ và ghen ghét.

“Thì ra là một minh tinh, khó trách lại có dáng vẻ như vậy.”

“Đệt, phó bản này được thiết kế riêng cho cậu ta đúng không?”

“Cho dù cậu ta có thể vượt qua phó bản này, nhưng những phó bản tiếp theo cậu ta cũng sẽ không may mắn được như vậy đâu.”

….

Sau khi Kiều Lạc hát xong, phòng phát sóng trực tiếp của cậu đã lặng lẽ bò lên bảng xếp hạng tân binh. Khác với phúc lợi quảng cáo chỉ kéo dài đúng 30s lần trước, lần này là nhiệt độ thật sự.

Người dùng ẩn danh: [Lần đầu tiên thấy một phó bản kinh dị thoát hiểm biến thành cuộc thi tuyển chọn tài năng.]

Người dùng ẩn danh: [Giọng hát này, tôi đã chết rồi.]

Người dùng ẩn danh: [Rất muốn beep —— cậu ấy, tiếng kêu giường chắc chắn cũng rất êm tai hắc hắc hắc.]

Người dùng ẩn danh: [Giá trị may mắn của cậu ta chắc chắn là rất cao, điều kiện thông quan này rõ ràng là đã được trời ưu ái.]

Người dùng ẩn danh: [Mộ danh mà đến, muốn xem thần tiên tiểu ca ca.]

…..

Nếu Kiều Lạc mở giao diện cá nhân của mình ra, cậu sẽ phát hiện giá trị tài sản của mình trong bất tri bất giác đã tăng lên ba vị số.

Vòng thứ nhất kết thúc, có người cũng giống như Kiều Lạc, được đánh giá 5 sao, cũng có người được đánh giá những cấp sao khác.

Người bị đánh giá thấp đều lo lắng chờ đợi hồi lâu, nhưng bọn họ lại phát hiện kích phát tử vong trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không xuất hiện, dường như đây chỉ là một màn trình diễn trên sân khấu thông thường.

Mỗi người ôm một tâm tư khác nhau, tất cả đều trở về phòng của chính mình.

Phó bản này quá cổ quái. Nhưng dù cổ quái thế nào, bọn họ vẫn theo kinh nghiệm trước kia, lựa chọn ở lại nơi có hệ số an toàn cao nhất là ký túc xá.

Dụ Tử Hiên cũng lựa chọn ca hát, hắn không có tài nghệ nào cả, đành phải tùy tiện chọn một thứ để góp cho đủ số. Cũng may chất giọng của hắn khá tốt, chọn được bài hát thích hợp với mình, cuối cùng cũng lấy được bốn sao.

Thần sắc hắn phức tạp nhìn thanh niên độc lai độc vãng trước mắt, giống như đêm hôm trước, cậu vừa dính đầu vào gối đã ngủ ngay.

Một đêm không xảy ra chuyện gì, thẳng đến ngày hôm sau, khu ký túc xá đột nhiên vang lên một tiếng la thất thanh.

“Lưu Chí biến mất rồi!”

Chỉ trong một đêm, những người nhận được đánh giá dưới ba sao trong buổi thi đấu hôm qua đều biến mất không để lại dấu vết.

“Sao có thể? Nếu có động tĩnh gì, tôi chắc chắn sẽ phát hiện ra.” Người nói chuyện có chút hỏng mất.

Một tờ giấy trắng mới được nhét vào phòng từ khe hở cửa sổ ——

Mời các tuyển thủ chuẩn bị phần biểu diễn tài năng trong vòng nửa ngày.

Yêu cầu: Không được trùng lặp.