Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, nhớ đến lưới đánh cá đã bị rách của Mộ Tử Đường, sau này không thể vớt được vật tư nữa, cho dù có ăn bánh bao, cũng không phải cách để tiếp tục, muốn sống sót trên đá ngầm, cũng là một chuyện phiền toái.
Có lẽ cô có thể tiếp tục giúp đỡ cậu ấy, đổi rác từ chỗ cậu ấy về, cũng kiếm được không ít lời cho cô.
Vân Lạc Hòa: “Lưới đánh cá của cậu có hỏng nghiêm trọng lắm không? Cho tôi xem đi.”
Mộ Tử Đường vẫn chưa ngủ, đá ngầm đã ướt, cậu ấy không ngủ nổi, chỉ có thể ngồi xổm trên đỉnh đá ngầm, hoài nghi nhân sinh.
Nhìn thấy Vân Lạc Hòa gửi tin nhắn, cậu ấy hơi kinh ngạc.
Nhưng vẫn chụp ảnh gửi sang.
[Lưới đánh cá rách: Thủng một lỗ rất lớn, không thể dùng nữa, nguyên liệu sửa chữa: Sợi ×3.]
Chỉ cần 3 sợi, chuyện nhỏ.
Bây giờ vừa hay Vân Lạc Hòa vẫn còn một ít sợi.
“Tôi có thể giúp cậu sửa lưới đánh cá, nhưng mà sau này cậu vớt được vật tư, tôi muốn chọn một ít đồ từ số vật tư đó.”
Mộ Tử Đường: “Thật sao?!”
Mộ Tử Đường hoàn toàn không ngờ Vân Lạc Hòa lại đồng ý tiếp tục giúp đỡ mình, cô nhìn thấy tin nhắn cậu ấy gửi trên kênh chat chung sao?
Bánh bao chỉ có thể giúp cậu ấy duy trì mạng sống một hai ngày, suy cho cùng không có lưới đánh cá, không chiếm được nhiều vật tư hơn, không thể nào thăng cấp cũng như tìm kiếm đồ ăn, cậu ấy vẫn không sống nổi.
Thật ra rất nhiều người đã kết bạn với cậu ấy, cậu ấy cũng từng xin sự giúp đỡ của rất nhiều người, nhưng đa số đều chỉ an ủi hoặc là cho cậu ấy một số đề nghị kỳ quặc, người đồng ý vươn tay giúp đỡ thật thì ít ỏi chẳng đáng bao nhiêu.
Có người cho cậu ấy nửa bình nước, Vân Lạc Hòa thì mang bánh bao ra đổi lấy rác.
Vừa nãy cậu ấy vừa gửi tin nhắn lên kênh trò chuyện chung rằng nếu có ai đồng ý giúp cậu ấy sửa lại lưới đánh cá, về sau cậu ấy nhất định sẽ báo đáp đối phương, bất kể vớt được vật tư gì, đều ưu tiên cho đối phương lựa chọn trước.
Kết quả đã bị đám người chơi cười nhạo một phen, nói những thứ rác rưởi đó của cậu ấy còn định cho người ta chọn, dù có tặng toàn bộ, chưa chắc người ta đã muốn.
Mộ Tử Đường bị đả kích dữ dội, nên trong lòng cậu ấy cũng thừa nhận lời mọi người nói.
Bởi vì quả thực, cậu ấy vớt được một ít rác…
Nhưng cậu ấy không muốn chờ chết như vậy.
Cậu ấy cũng muốn sống tiếp.
Mộ Tử Đường vội vàng đáp: “Chỉ cần chị giúp em sửa lại lưới đánh cá, sau này vật tư của em, chị muốn thứ gì cũng được.”
Vân Lạc Hòa: “Được, quyết định rồi nhé.”
Cô chia sẻ trực tiếp sợi cho cậu ấy.
Mộ Tử Đường cảm động đến mức rưng rưng nước mắt.
“Chỉ cần em có thể sống sót, sau này chị bảo em làm gì, em cũng đều nghe theo chị!” Mộ Tử Đường nghiêm túc bảo đảm.
Vân Lạc Hòa: “Không còn sớm nữa, đá ngầm của cậu vẫn chưa thăng cấp, mau sửa lưới đánh cá xem có thể vớt được một chút vật tư nào không.”
“Ừm!”
Cho dù Vân Lạc Hòa không nói, chính Mộ Tử Đường cũng sốt ruột.
…
Mặt trời lại nhô lên một lần nữa.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên nóc nhà tranh, rọi vào trong, Vân Lạc Hòa gần như vừa mở mắt, đã bò dậy khỏi giường.
Cô nhớ hôm nay vẫn còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Việc thứ nhất, chính là cầm thùng rác lên trước, chuyển sang chế độ đổi phế liệu lấy tiền.