Cơ Trí không khỏi liếc nhìn Trương công công thêm hai lần, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bò xuống giường, đứng dậy, dang tay, nhàn nhạt nói:
“Lại đây thay y phục cho trẫm.”
Tim Trương công công nhói lên.
Bệ hạ rốt cuộc đã biết việc ông ta phát giác ra chuyện đen tối giữa ngài và Quý phi rồi sao?!
Một bộ dáng như chẳng có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Bệ hạ đang chờ ông tự lộ sơ hở?
Lòng đầy âu lo, Trương công công ủ rũ bước đến bên cạnh Cơ Trí, giúp hắn thay y phục.
Vừa mới cởϊ áσ trong trên người bạo quân xuống, ông lập tức nhìn thấy trên thân thể hắn lại xuất hiện vô số vết thương lớn nhỏ không nặng không nhẹ, lần trước hầu hạ còn chưa thấy đâu!
Đây… đây chẳng phải bằng chứng rõ rành rành sao?!
Ông không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Cơ Trí đương nhiên cũng chú ý đến phản ứng của Trương công công.
Hắn cùng Quý phi đi săn, xuyên qua rừng rậm, khó tránh khỏi bị trầy xước.
Chuyện bản thân bị thương, hắn tất nhiên không muốn người khác biết, nếu không, đánh rắn động cỏ thì không hay.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Trương công công.
“Chuyện này, không được để lộ ra ngoài, nếu không trẫm chém đầu ngươi!”
Trương công công: “...”
Cho ông một trăm lá gan, ông cũng không dám hé răng đâu!
Ông lỡ va phải bí mật tày trời này, vậy mà Bệ hạ không xử ông, ngược lại còn tin tưởng, giao phó ông giữ bí mật. Trương công công cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, lập tức quỳ xuống khóc lóc:
“Bệ hạ yên tâm, nếu nô tài dám hé ra nửa lời, thì đời đời kiếp kiếp đều phải làm thái giám!”
Cơ Trí: “...”
Phản ứng của tên này có phải hơi thái quá rồi không?
“Được rồi, được rồi, thay y phục xong thì lui xuống đi.”
Trương công công vội vàng tạ ơn, bò dậy tiếp tục giúp Cơ Trí thay y phục, sau đó lui ra khỏi cung điện.
Ông vẫn chưa quên lời dặn dò của Khương Vũ, nhanh chóng sắp xếp người đi làm việc.
Dẫu vậy, Trương công công có chút lo lắng.
“Nếu một ngày nào đó chuyện này vỡ lở, nương nương có bị xem là làm tổn hại long thể không? Ta có bị coi là đồng lõa không vậy?!”
Thế nhưng thuyền giặc đã lên rồi thì không dễ xuống nữa.
Vậy nên Trương công công âm thầm hạ quyết tâm, để sau này không bị xem là đồng lõa, hắn nhất định phải dốc hết sức giúp Bệ hạ và Quý phi che giấu mọi chuyện!
Chuyện này, tuyệt đối không thể để ai phát hiện!
Bên kia, cẩm y vệ phụ trách theo dõi đến bẩm báo với Lục Từ.
Lục Từ vẫn chưa lành vết thương, chỉ có thể nằm trên giường, nghe xong lời báo cáo, hắn trầm ngâm suy nghĩ.
“Ngươi nói Bệ hạ đưa nương nương đi săn?”
“Dạ đúng, thuộc hạ phục kích ngoài bãi săn chờ bọn họ đi ra, thấy nương nương ôm trong lòng một con thỏ hoang, có vẻ như Bệ hạ cố ý bắt thỏ để dỗ nương nương vui vẻ.”
Lục Từ khẽ cười, lắc đầu.
“Một con thỏ mà có thể dỗ nàng vui? Chắc là nàng bắt về để dỗ Bệ hạ vui thì có.”
Cẩm y vệ lộ vẻ kinh ngạc.
“Quả thực là Bệ hạ đang nuôi con thỏ đó...”
Lục Từ khẽ cười: “Vị Bệ hạ này của chúng ta, bắt một con thỏ thôi cũng là làm khó hắn rồi.”
Giọng nói của hắn mang theo chút châm biếm nhàn nhạt, lại xen lẫn chút bi thương.
Trong điện.
Cơ Trí túm lấy tai con thỏ, trách móc:
“Quý phi, bao nhiêu con mồi không bắt, nàng lại chỉ mang về một con thỏ, còn không cho trẫm đem cho ngự thiện phòng hầm lên, ngày nào cũng bắt trẫm chăm sóc nó, nàng muốn gì đây?”
Khương Vũ đang cúi đầu viết gì đó, nghe vậy liền ngẩng lên, đôi mắt trong veo sắc bén hiện lên ý cười châm chọc.
“Còn có thể là gì nữa? Giữa ta và Bệ hạ, ai giống người năn nỉ đối phương bắt thỏ hơn, Bệ hạ không rõ sao?”
Cơ Trí: “...”
Hắn như con mèo bị giẫm trúng đuôi, lập tức dựng ngược lông lên.
“Trẫm, trẫm khi nào cầu xin nàng chứ! Lần này do trẫm luyện tập chưa tốt, lần sau… trẫm tự mình săn được! Lần sau, sẽ đến lượt nàng năn nỉ trẫm săn cho một tấm da cáo thật đẹp!”
“Ha.” Khương Vũ khẽ cười, “Nếu vậy, thần thϊếp vô cùng mong đợi. Thần thϊếp thích da cáo trắng, không được có chút tì vết nào.”
“Biết, biết rồi.”
Cơ Trí cứng đờ đáp lời.
Lúc này, Khương Vũ cũng vừa viết xong, vẫy tay gọi bạo quân lại. Hắn cau mày không vui mà bước đến.
Khương Vũ đưa kế hoạch huấn luyện cho hắn xem.
“Canh ba thắp đèn, canh năm gà gáy(*), chính là thời điểm nam nhân đọc sách. Hiện tại tạm gác chuyện đọc sách qua một bên, sau này Bệ hạ phải dậy từ canh năm, trước tiên chạy mười vòng quanh giáo trường, sau đó dùng bao cát đã chuẩn bị sẵn để luyện lực tay, đợi đến khi mặt trời lên ba sào, có thể bắt đầu huấn luyện bắn cung. Trước tiên là bắn bia cố định, sau đó là vật sống, cuối cùng là cưỡi ngựa bắn cung… Bệ hạ có thể kiên trì được không?”
(*) gốc 三更灯火五更鸡, canh ba (~23h) và canh năm (~5h) là thời điểm tốt nhất để đọc sách, tương đương với câu “thức khuya dậy sớm”.
Tay Cơ Trí hơi run lên, sắc mặt tái đi.
Nhưng bản thân hắn vừa mới mạnh miệng với Quý phi, nếu lúc này nuốt lời chẳng phải tự vả mặt mình sao?
Hắn cắn răng.
“Đương nhiên không thành vấn đề! Huấn luyện thế này với trẫm mà nói, chẳng đáng là bao!”
Nghe vậy, Khương Vũ vui vẻ gật đầu.
“Nếu vậy, bắt đầu thôi.”
Bạo quân cũng không do dự, nhét kế hoạch huấn luyện vào vạt áo, xoa xoa tay:
“Vậy trẫm đi chạy đây?”
Khương Vũ cười khẽ gật đầu.
Bạo quân hỏi nàng: “Nàng không đến giám sát trẫm sao?”
Khương Vũ nói: “Thần thϊếp tin Bệ hạ chắc chắn sẽ không lười biếng.”
“Hừ.” Bạo quân hừ lạnh một tiếng, vành tai hơi đỏ, lập tức lao đi chạy mất dạng.
Bạo quân thế mà lại chạy vòng quanh giáo trường!
Chuyện này không thể giấu được, nhanh chóng truyền khắp hành cung.
Dù hoàng đế nổi tiếng hung bạo, nhưng mọi người vẫn tò mò chết đi được, lập tức tìm đủ lý do kéo nhau đến xem.
Xung quanh giáo trường ngay lập tức chật kín cung nhân quét dọn, ngay cả binh lính trực ban cũng đông hơn hẳn.
Sau ba vòng, bạo quân đã thở hồng hộc, tâm trạng đang cáu bẳn, không ngờ lại bị vây xem đông như vậy, cơn giận lập tức bốc lên.
“Tốt lắm, nếu các ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, thì tất cả qua đây chạy với trẫm!”
“Cùng nhau chạy, không được dừng lại!”
Bốn phía lập tức vang lên tiếng kêu than dậy trời.
Cung nữ, thái giám, binh lính… thậm chí còn có cẩm y vệ vì mải hóng chuyện mà rớt xuống từ trên cây, tất cả đều bị lôi kéo chạy vòng quanh giáo trường cùng Cơ Trí.
Người đi ngang qua tuy muốn dừng lại xem náo nhiệt, nhưng nghĩ đến kết cục của nhóm người xem trò khi nãy, đành đau lòng rời đi.
Nghe tiếng rêи ɾỉ phía sau, Cơ Trí cảm thấy sảng khoái hẳn, quên sạch mệt mỏi, càng chạy càng hăng.
Lục Từ nghe tin vội vã đến xem, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Y vết thương vẫn chưa lành, nhưng chuyện lớn như vậy không thể không tự mình đến kiểm tra, bước đi còn hơi khập khiễng.
Đúng lúc ấy, Cơ Trí vừa chạy xong mười vòng, ngẩng đầu mệt mỏi, liền nhìn thấy Lục Từ đứng không xa.
Trương công công chỉ chờ khoảnh khắc này, lập tức lao đến, tay trái cầm khăn, tay phải cầm trà, chạy như bay.
“Bệ hạ ngài lau mồ hôi đi!”
“Bệ hạ mời ngài uống miếng trà!”