“Không có ý đó?” Bạo quân tính tình thất thường, sáng nắng chiều mưa, “Vậy ý của ngươi là gì? Chẳng lẽ muốn trẫm nghiêm hình trọng phạt, nhưng ngươi lại tiếc mình, không muốn tế đao cho trẫm sao?”
Trán của Ngự sử đại phu đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Giọng điệu hòa nhã của bạo quân, rơi vào tai ông lại giống như dao cùn cứa thịt.
Nhϊếp chính vương từ tốn nói: “Ngự sử đại nhân, ngươi vừa mới miệng nói dốc sức tận tụy vì bệ hạ, vậy mà ngay cả cái xác thân phàm tục này cũng không muốn cống hiến sao?”
Ngự sử đại phu quỳ sát đất, cả người run rẩy, chẳng dám cãi lại, chỉ có thể không ngừng nhận tội.
“Bệ hạ... thần, thần biết tội... Bệ hạ nhân từ, là thần không biết điều.”
Bạo quân quả thực phát huy sự khó đoán của mình đến cực điểm, mọi người bị hắn hù dọa đến mức không dám thở mạnh. Vậy mà hắn lại bật cười, vẻ mặt nhẹ nhàng tựa như mọi chuyện ban nãy chỉ là ảo giác.
“Ái khanh biết lỗi sửa sai cũng là chuyện tốt. Vốn định thưởng khanh vài trượng, thôi thì miễn đi.”
Ngự sử đại phu ngẩn người: “... Tạ bệ hạ.”
Không ngờ bạo quân lại khoan dung tha thứ, ông gấp gáp thở phào một hơi.
“Tiểu hoàng thúc.” Hoàng đế nheo mắt, cười nói: “Vừa rồi cái thứ không biết điều này sủa bậy với ái phi của trẫm, trẫm còn đang nổi trận lôi đình. Sao mà dường như tiểu hoàng thúc lại còn để ý hơn cả trẫm nữa?”
Lời của hoàng đế vừa dứt, chúng thần lập tức hít sâu vài hơi lạnh.
Là lão làng chốn quan trường, bọn họ làm sao không biết Nhϊếp chính vương và Quý phi nương nương từng là thanh mai trúc mã. Nhưng cuối cùng hai người không thể đến được với nhau, Quý phi nương nương lại kiên quyết gả cho đại lý tự khanh Tạ Từ.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Nhϊếp chính vương, rõ ràng là tình cũ chưa dứt.
Khi xưa, bạo quân ngang ngược cướp đoạt thê tử của thần tử, nhiều người đã suy đoán rằng liệu động thái này có phải đang nhằm vào Nhϊếp chính vương hay không. Giờ đây, hành vi của bạo quân chẳng khác nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn cả!
Bởi bạo quân xưa nay luôn răm rắp nghe theo lời của Nhϊếp chính vương, vậy nên quần thần đều không dám tin mà trố mắt nhìn hắn.
Bọn họ cũng đang chờ xem trước sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của bạo quân, Nhϊếp chính vương sẽ phản ứng ra sao.
Rốt cuộc là nuốt cục tức này xuống, duy trì sự hòa hoãn giả tạo, hay sẽ ngay lập tức trở mặt đây?!
Kể cả bản thân Cơ Huyền cũng cảm nhận được bầu không khí chờ xem kịch hay xung quanh.
Dù hiện tại quyền lực đã nằm trong tay, nhưng khi hắn còn chưa ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đám cáo già này tuyệt đối sẽ không đặt hết vào hắn.
Hay nói đúng hơn, trong số họ thậm chí có người kỳ vọng rằng vị bạo quân bù nhìn bị tước đoạt hết quyền lực này sẽ có cơ hội trở mình, chống lại hắn!
Vì vậy, bất luận là vì thể diện hay để khiến các đại thần hiểu rõ ai mới là chủ nhân thật sự của thiên hạ, ông tuyệt đối không thể nhượng bộ!
Cơ Huyền khẽ nhếch môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm đối diện với ánh nhìn của bạo quân, giọng điệu nhàn nhạt: “Thật sự là ái phi của bệ hạ sao? Thần nhớ không nhầm thì Quý phi nương nương là do bệ hạ cưỡng đoạt mà.”
Cơ Trí không nổi giận, gương mặt tuấn tú vô song của hắn ta nhếch lên nụ cười, mang theo vẻ bất cần đời.
“Trẫm cướp được thì sao? Trẫm cướp về rồi, vậy thì là của trẫm.”
Quần thần nghe mà nghẹn cả tim.
Hoang đường!
Quá mức hoang đường!
May mà hôm nay Tạ Từ không có mặt, y mà tận tai nghe được đoạn đối thoại này, chẳng phải sẽ tức đến ngất đi sao?
Tạ đại nhân thật đáng thương mà!
Cơ Huyền nhướng mày, khom người hành lễ, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng:
“Theo lời bệ hạ, ai cướp được thì là của người đó. Vậy bệ hạ phải cẩn thận đấy.”
“Đến khi đó, không chừng Quý phi nương nương vẫn là Quý phi nương nương, nhưng bệ hạ lại không còn là bệ hạ nữa.”
Dù giọng của Nhϊếp chính vương nhẹ tênh, nhưng vừa dứt lời, mọi người đều sợ chết khϊếp.
Nhϊếp chính vương chỉ còn thiếu nước trực tiếp nói rằng, hắn muốn phế truất bạo quân khỏi hoàng vị, tự mình ngồi lên vị trí đó, sau đó chiếm luôn Quý phi của hắn ta!
Quả nhiên, sắc mặt bạo quân đen kịt như than, trong khi Nhϊếp chính vương lại ung dung tự tại.
Dù Nhϊếp chính vương dám ngông cuồng như vậy thì sao? Bạo quân vốn chỉ là một hoàng đế bù nhìn không có thực quyền, chỉ có thể nhịn mà thôi.
“Bệ hạ, vết thương của người do Quý phi nương nương đánh vẫn chưa lành, chi bằng sớm hồi cung nghỉ ngơi đi.” Nhϊếp chính vương đề nghị ôn hòa, ánh mắt lại lạnh lẽo nhìn về phía Trương công công.
Trương công công bị ánh mắt của hắn làm cho run sợ, không dám cãi lại, liền vội vàng cao giọng: “Bãi triều.”
Nhϊếp chính vương lạnh lùng liếc nhìn Cơ Trí đang ngồi trên long ỷ một cái, sau đó phất tay áo rời đi trước.
Quần thần cũng không dám nhìn sắc mặt của bạo quân, sợ bị hắn bắt lại trút giận, vội chạy nhanh như ong vỡ tổ.
Trên đường xuất cung, quần thần tụ tập thành từng nhóm ba năm người, khe khẽ bàn tán chuyện xảy ra trong triều vừa rồi.
“Vừa rồi đúng là dọa chết ta. Giữa bệ hạ và Nhϊếp chính vương rõ ràng là giương cung bạt kiếm, ta sợ đến toát cả mồ hôi.”
“Ai mà chẳng vậy? Nhưng ta còn ngạc nhiên hơn khi bệ hạ dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nhϊếp chính vương cơ đấy.”
“... Này, ông nói xem liệu có phải do mùa thu săn sắp đến? Tiên tổ ta thượng mã đoạt thiên hạ, còn vị bệ hạ này là một con hổ giấy. Những lần thu săn trước đều mất hết thể diện. Nhưng giờ đại tướng quân có con gái trở thành Quý phi, nếu đại tướng quân nể mặt Quý phi, biết đâu bệ hạ sẽ được trợ lực... Theo ta thấy, bệ hạ cũng trưởng thành rồi, chẳng còn muốn mãi làm con chim hoàng yến trong lòng bàn tay của ai đó nữa.”
“Ai đó” là ai, tuy không nói rõ nhưng mọi người đều hiểu.
Hiện giờ toàn bộ Đại Tần, rốt cuộc ai mới là người đứng đầu? Dù sao cũng chẳng phải bệ hạ!
“Đáng tiếc thay, mấy ông không thấy lúc nãy ở triều đình, vị đó từng câu từng chữ đều đại nghịch bất đạo! Nhưng văn võ bá quan trong triều, không một ai dám đứng ra chỉ trích”
“Bệ hạ đúng là lấy trứng chọi đá mà thôi!”
“E rằng không chỉ bệ hạ không kiềm chế được, mà vị kia cũng đã không nhẫn nhịn nổi nữa rồi. Hoài An đại hạn, dân gian đã có lời đồn rằng, tất cả là do thiên tử phóng túng, nên trời cao mới giáng phạt... Vị đó, đang lấy đà. Chỉ cần kỳ thu săn lần này bệ hạ lại trở thành trò cười, dư luận sẽ dậy sóng...”
Giọng nói dần nhỏ đi, không ai dám tiếp lời.
Phong ba sắp kéo đến.
Chuyện xảy ra trên buổi triều sớm dường như không ảnh hưởng đến tâm trạng của bạo quân. Ngay khi bãi triều, hắn lập tức hướng thẳng đến điện Tiêu Phòng.
Trong thư phòng.
Chỉ thấy Tri Lễ đang giúp Khương Vũ mài mực, còn nàng thì xem các tấu chương buổi sớm. Một mình bạo quân lại thao thao bất tuyệt kể công.
“...Sau đó vị Ngự sử đại phu kia sợ đến mức suýt chút nữa tè ra quần! Trẫm đã cho bọn họ một phen dằn mặt, chắc chắn họ không dám nói xấu ái phi của trẫm nữa!”
Khương Vũ lặng lẽ nghe xong, điềm nhiên nói: “Chuyện buổi triều sớm, ta đều đã nghe qua.”
Nụ cười trên mặt Cơ Trí nhạt đi, khẽ đưa tay chạm vào mũi.
“Ái phi sẽ không định trách mắng trẫm vì đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hoàng thúc chứ?”
Dứt lời, hắn chăm chú nhìn sắc mặt Khương Vũ, dường như muốn tìm ra điều gì từ biểu cảm của nàng.
Khương Vũ nhướng mày, nhẹ nhàng đáp: “Bệ hạ đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi, cũng va phải tường rồi, giờ hiểu được tình cảnh của mình, có một chút ý thức nguy cơ cũng là điều tốt.”
Khóe miệng Cơ Trí khẽ giật.
Hắn vốn biết rõ, chỉ là cảm thấy Hoàng thúc vô duyên vô cớ lên tiếng bảo vệ Mạnh Vũ khiến hắn khó chịu!
Khương Vũ không nhiều lời, chỉ rút từ trên bàn một tấu chương:
“Kỳ thu săn đã gần kề, bệ hạ đã chuẩn bị thế nào?”
Ánh mắt bạo quân lảng tránh.
“Còn phải chuẩn bị gì sao? Hằng năm, bọn họ đều chuẩn bị sẵn con mồi cho trẫm, trẫm chỉ cần bắn vài mũi tên tượng trưng, mang chút chiến lợi phẩm về, như vậy là được rồi.”
Khương Vũ nghe xong, nhàn nhạt nói: “Rồi con mồi mà họ đưa cho bệ hạ là gì? Chỉ là thỏ con, gà rừng. Trong khi trước mặt Nhϊếp chính vương, lại là nai, sói, đại bàng, hoặc sư tử... Bệ hạ thật sự cam tâm làm nền hoàn hảo để tôn lên sự dũng mãnh của Nhϊếp chính vương sao?”
Ý châm chọc trong lời nàng khiến Cơ Trí cảm thấy khó chịu, vô thức nhớ lại mỗi lần bị chế nhạo tại kỳ thu săn.
Đường đường là thiên tử, nhưng không biết cưỡi ngựa, bắn cung, điều này luôn là nỗi đau âm ỉ của hắn.
“Con người... chẳng phải sinh ra đã biết cưỡi ngựa bắn cung. Trẫm cũng chẳng có cách nào.”
Giọng nói của hắn, thoáng chút bất cần đời.
Ánh mắt hắn liếc qua Tri Lễ, chợt cảm thấy khó chịu khi vị thái giám này đứng ở đó nghe hết khuyết điểm của mình mà không tỏ vẻ sợ hãi. Không sợ hắn gϊếŧ người bịt miệng sao?
Rõ ràng là không sợ! Cơ Trí càng nhìn càng khó chịu.
Hắn bước đến, đẩy người sang một bên:
“Ngươi lui xuống đi, để trẫm mài mực cho ái phi.”
Tri Lễ nhanh chóng rời khỏi.
Khương Vũ ngước nhìn hắn, thấy hắn thật sự nghiêm túc mài mực, cũng không nói gì thêm.
“Trong kỳ thu săn, bệ hạ mang ta theo.”
Bạo quân khựng lại, lông mày nhíu chặt, thăm dò hỏi: “Ý ái phi là... muốn giúp trẫm gian lận sao?”
Nữ nhân này tuy bạo lực, nhưng kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của nàng cực kỳ xuất sắc!
Đôi mắt bạo quân lộ vẻ hứng khởi.
Hắn luôn phải nhẫn nhịn, nhưng ai cũng có lòng tự trọng. Hắn không muốn mãi xách hai con thỏ trở về để người khác giễu cợt.
Khương Vũ giật nhẹ khóe môi:
“Dẫu ta săn được hổ báo sói, đặt trước mặt bệ hạ, cũng không ai tin phục. Bệ hạ phải tự mình làm cho người ta kính nể, nhìn bệ hạ bằng ánh mắt khác.”
Cơ Trí: “...”
Chỉ còn một tháng, hắn phải làm sao để khiến người khác nhìn bằng ánh mắt khác?
Hắn giương cung lắp tên, không bị đại bàng mổ là đã may mắn, nói gì đến chuyện bắn trúng!
Quý phi yêu cầu cao quá đi…
Nét chột dạ trên mặt bạo quân bị Khương Vũ nhìn thấy hết.
“Chỉ còn một tháng, bệ hạ cần được huấn luyện đặc biệt. Thần thϊếp nghĩ mình có đủ tư cách để chỉ điểm cho người.”
Bạo quân chớp chớp mắt, xác nhận lời nàng nói.
Mạnh Vũ vậy mà lại muốn dạy hắn cưỡi ngựa, bắn cung?
“Bây giờ nàng đang bị cấm túc, với lại, chỉ một tháng ngắn ngủi…”
“Một tháng ngắn ngủi, không thể biến bệ hạ thành cao thủ, nhưng ít nhất cũng giúp bệ hạ có chút bản lĩnh.” Khương Vũ mỉm cười, “lúc đó, bệ hạ chỉ cần thể hiện chút tài năng, để quần thần thấy được sự thay đổi, phần còn lại để ta lo liệu.”
“Còn chuyện cấm túc, ta có cách giải quyết...” Ánh mắt Khương Vũ ánh lên nét sắc lạnh.
“Bệ hạ đã luôn âm thầm nhẫn nhịn, đột nhiên thay đổi sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cứ đẩy hết mọi chuyện sang ta, nói rằng ta dùng sắc mê muội người, như vậy sẽ ổn thỏa thôi. Nghịch ý Thái hoàng thái hậu, giải trừ cấm túc của ta, cũng rất hợp với phong cách hành xử của bệ hạ.”
Nghịch ý Thái hoàng thái hậu, hắn không hề sợ. Chuyện thế này không phải lần đầu.
Nhưng nếu Quý phi bị gán danh yêu phi, ngày sau hắn thất bại, kẻ khác sẽ không tha cho nàng.
Nàng vì hắn làm vậy, có đáng không?
Quý phi rõ ràng căm ghét sự bất tài của hắn, nhưng sao vẫn vì hắn mà hy sinh tất cả?
Cơ Trí mím môi, ngập ngừng nói:
“Nàng... không cần phải làm đến mức này vì trẫm. Mạnh Vũ, hãy chừa cho mình một đường lui. Dù nàng có tự cứu lấy mình, trẫm vẫn sẽ tin tưởng nàng.”
Dù sao, hắn cũng đã chẳng còn ai để tin.