Đốt ngón tay bị nàng bẻ kêu răng rắc, ý đe dọa không cần nói cũng rõ.
Bạo quân nghe xong, lập tức nhớ lại cảnh bản thân bị Quý phi tóm giữa chốn đông người, còn bị vặn đến trẹo eo, hơi thở chợt yếu ớt.
“Trẫm… ý trẫm là Quý phi có thể thu nhận trẫm một đêm được không? Trẫm có thể nằm dưới đất cũng được...”
“Tri Lễ!” Khương Vũ hắng giọng, gọi Tri Lễ vào.
Tri Lễ đang canh bên ngoài lập tức đẩy cửa bước vào.
“Nương nương có gì sai bảo?”
“Lót chăn đệm dưới đất, bệ hạ đêm nay ngủ ở đó.”
Tri Lễ ngỡ mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn hai người họ.
Bạo quân thẹn quá hóa giận: “Còn không mau đi? Trẫm bị thương ở eo, phải ngủ trên chỗ cứng!”
Khóe miệng Tri Lễ khẽ giật, nhưng cũng không vạch trần lời biện minh giữ thể diện của bạo quân, lập tức lui xuống chuẩn bị chăn đệm cho hắn.
Đèn ở điện Tiêu Phòng tắt phụt.
Bạo quân nằm trên nền đất cứng, dù đã trải một tấm đệm nhưng vẫn cộm đau, khó chịu.
Mắt hắn cứ mở thao láo, chẳng buồn ngủ chút nào.
Đêm tĩnh mịch, mơ hồ nghe được tiếng thở đều đều của nữ nhân trên giường.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên hắn qua đêm ở điện Tiêu Phòng, dù không được ngủ trên giường.
Haiz, nữ nhân kia cũng quá bạo lực đi! Thế mà khi ngủ lại yên tĩnh đến lạ.
Hắn trở mình, mượn ánh trăng mờ nhìn về phía bóng lưng đang nằm nghiêng trên giường.
Vì chỉ mặc một lớp trung y, không có lớp y phục dày dặn bên ngoài, dáng người nàng có phần gầy yếu, nhưng không hiểu sao lại có sức mạnh bẻ gãy tay hắn như chơi.
Cơ Trí trằn trọc không ngủ được, liền bò dậy, rón rén tiến đến giường của Khương Vũ.
Hắn vừa kề đầu tới gần mép giường, người nằm trên giường đột nhiên bật dậy với tốc độ nhanh như chớp, một cú đấm vung thẳng vào mặt hắn!
“Á!!”
Bạo quân ôm mũi gào lên một tiếng đau đớn, như đường parabol bay ngược về chỗ đệm của mình.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”
Tri Lễ đang gác đêm nghe động liền lao vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong phòng.
“Ơ…” Hắn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Khương Vũ.
Khương Vũ cũng vừa mới tỉnh táo lại, khóe miệng khẽ giật, vẫy tay với Tri Lễ:
“Không có gì, ngươi lui xuống đi.”
Tri Lễ không hỏi nhiều, nhanh chóng lui ra và đóng cửa lại.
Khương Vũ đau đầu bước đến bên bạo quân, lúc này hắn đang cuộn tròn như con tôm, ôm mũi rêи ɾỉ.
“Bệ hạ vừa rồi lén lén lút lút là muốn trèo lên giường của ta?”
“Trẫm không muốn!” Giọng hắn phẫn uất, có chút nghèn nghẹn, “Trẫm chỉ muốn xem nàng ngủ chưa, trẫm không ngủ được, định tìm nàng nói chuyện. Ai ngờ nàng lại muốn mưu sát trẫm!”
Khương Vũ không nhịn được bật cười.
“Ta mà muốn mưu sát bệ hạ, bệ hạ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Vừa rồi ta chỉ là phản xạ vô thức thôi, những người tập võ như ta đều có tật này. Bệ hạ không sao chứ?”
“Có! Trẫm chắc chắn là bị hủy dung rồi…” Giọng hắn nghe vô cùng thê lương.
“Để ta xem…” Khương Vũ chẳng thèm quan tâm những suy nghĩ nhỏ nhặt của hắn, trực tiếp gỡ tay hắn ra để kiểm tra vết thương trên mặt.
“Gương mặt bệ hạ rất quan trọng, không thể để bị thương được.”
“Hừ, còn dám nói nàng không thèm khát sắc đẹp của trẫm.”
“…Là vì bệ hạ là thiên tử, không thể để mất mặt mũi. Ngoài lý do đó, ta chẳng có hứng thú gì với bệ hạ cả.”
Bạo quân: “...”
Đau lòng.
Vì cú đấm được vung trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên cũng không mạnh lắm, bạo quân chỉ bị xước nhẹ ở mũi, chảy chút máu. Nhưng vết bầm trên mặt thì đúng là không đẹp chút nào.
“Không có gì nghiêm trọng, bệ hạ mau ngủ đi. Này, cho người khăn lau máu.”
Bạo quân cầm lấy khăn, vừa lau máu mũi vừa lầm bầm gì đó.
Khương Vũ nghe được vài câu, đại khái là chê nàng quá đáng sợ.
Nàng khẽ mỉm cười, quay lại giường, nằm vào chăn ngủ tiếp.
Sau trận náo loạn này, bạo quân cũng không dám làm phiền nàng nữa, dần dần cũng buồn ngủ mà thϊếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Khương Vũ tỉnh dậy thì phát hiện bạo quân đã rời đi, chắc là lên triều rồi.
Nhưng mà gương mặt của hắn…
Thái Cực Điện.
Bạo quân ngồi trên long ỷ gật gù buồn ngủ. Cả đêm ngủ không ngon, giờ hắn mệt lắm.
“…Ý bệ hạ thế nào?”
Giọng đọc tấu chương của đại thần đột nhiên ngừng lại, bạo quân giật mình tỉnh dậy, hoàn toàn không biết họ vừa nói gì.
Hắn cố giữ nụ cười:
“Trẫm thấy rất tốt, cứ theo lời ái khanh mà làm.”
“Tạ bệ hạ.” Vị đại thần do dự một lát, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, mặt của người…”
Bạo quân sờ lên mặt mình, lập tức hiểu ra.
Triều đình xôn xao bàn tán.
Hắn điềm tĩnh đáp: “Hôm nay trẫm quá nóng lòng muốn gặp các ái khanh, đi vội nên không cẩn thận ngã một cái. Mấy ngày nữa sẽ khỏi, không có gì nghiêm trọng.”
Ồ, mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Bạo quân mà cũng nóng lòng muốn gặp họ? Chắc chắn là nói bừa!
“Thần nghe cảm kích vô cùng, nguyện vì bệ hạ dốc sức, đến chết không từ!”
“Được rồi, được rồi.” Hắn nghe câu đó liền mất kiên nhẫn, “Còn chuyện gì nữa không?”
“Bệ hạ.” Nhϊếp chính vương đột nhiên đứng ra, “Nước Tề vẫn chưa rút binh, bệ hạ có quyết sách gì không?”
Cơ Trí nhìn vị tiểu hoàng thúc của mình, chậm rãi nở nụ cười.
“Trẫm vốn định thân chinh ra trận, tiếc là thương tích chưa lành, chỉ đành bổ nhiệm một vị tướng quân dẹp lũ nghịch tặc đó. Hoàng thúc có người nào để tiến cử không?”
Nhϊếp chính vương thầm nghĩ, xem ra bạo quân lại rút về vỏ ốc, sợ hãi rồi, chắc chắn không dám thân chinh ra trận nữa.
Mạnh Vũ đúng là đã phá hỏng đại sự của hắn rồi!
Hắn tiếc nuối vì bỏ lỡ một cơ hội tốt, nhưng cũng không quá bận lòng. Dẫu sao, nếu hắn thực sự muốn ngai vàng này thì dễ như trở bàn tay. Tất cả những gì hắn toan tính chỉ là một cái cớ danh chính ngôn thuận. Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, không cần vội.
“Phiêu Kỵ tướng quân có thể đảm nhận,” hắn đề cử người của mình.
“Vậy thì theo ý hoàng thúc, lệnh cho Phiêu Kỵ tướng quân dẫn mười vạn binh mã thân chinh biên cương!”
“Tuân chỉ, bệ hạ.”
“Còn chuyện gì khác không?”
“Bệ hạ,” Ngự sử đại phu bước ra khỏi hàng, “thần muốn dâng sớ luận tội đích nữ của đại tướng quân, Mạnh Vũ! Mạnh phi nương nương to gan lớn mật, dám làm tổn thương long thể, không thể không trừng phạt!”
“Hỗn xược!”
Trên triều đình, hai tiếng quát lớn đồng thời vang lên.
Cơ Trí và Nhϊếp chính vương nhìn nhau, cả hai đều sắc mặt lạnh lùng, không khí trên triều bỗng trở nên kỳ quặc.
Ngự sử đại phu bị bạo quân và Nhϊếp chính vương đồng thời trách mắng, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ biết ngơ ngác nhìn người này rồi lại nhìn người kia. Bất giác, hắn hơi hối hận.
Hắn vốn chỉ muốn tăng thêm hiệu suất luận tội trong tháng này, nghĩ rằng Mạnh phi quất bệ hạ một trận roi không chỉ làm tổn thương long thể mà còn phá hoại kế hoạch của Nhϊếp chính vương. Hai người ắt hẳn đều căm ghét nàng, nên hắn mới cả gan dâng sớ.
Nhưng mà... tình hình bây giờ... hình như không giống như hắn nghĩ?
Nhϊếp chính vương là người đầu tiên rời ánh mắt khỏi bạo quân, bình tĩnh quay người lại. Đôi mắt sâu không thấy đáy, không lộ rõ cảm xúc, nhìn thẳng vào Ngự sử đại phu mà nói: “Bệ hạ đã phạt rồi, ngươi làm như vậy là nghi ngờ thánh ý sao?”
Ngự sử đại phu đành phải cắn răng, nói: “Thần không dám, nhưng hình phạt quá nhẹ, e rằng khó đủ sức răn đe.”
“Hình phạt quá nhẹ?” Cơ Trí bỗng cười khẩy, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt lên người hắn.
“Chẳng phải các ngươi thường xuyên dâng sớ, nói rằng hình phạt của trẫm quá nặng, quá tàn bạo sao? Đặc biệt là Ngự sử đài các ngươi, thậm chí còn diễn cho trẫm một màn huyết nhuộm bậc ngọc, ép trẫm phải nhân từ với thiên hạ!”
“Trẫm đã ngày đêm suy ngẫm, đau đầu sửa đổi, quyết tâm làm một vị quân vương nhân từ. Vì thế, khi Mạnh thị vô lễ, nếu là trước đây trẫm đã lấy mạng nàng rồi. Nhưng để nhân từ, trẫm mới nương tay, nhẹ nhàng xử phạt. Vậy mà giờ các ngươi lại trách trẫm nhân từ quá?”
“Nếu vậy, trẫm vẫn nên nghiêm hình trọng phạt. Bắt đầu từ Ngự sử đại phu ngươi đi! Lần trước ngươi mạo phạm trẫm, trẫm chưa tính toán. Giờ nghĩ lại, thật không thể tha thứ! Người đâu, lôi hắn ra ngoài, đánh thật mạnh!”
“Bệ hạ!” Ngự sử đại phu run rẩy quỳ xuống, “Thần không có ý đó! Xin bệ hạ nguôi giận!”