Chu Hiểu nhìn cách ăn mặc của Tô An thì đáy mắt không giấu nổi ánh nhìn ngưỡng mộ, trong miệng lẩm bẩm.
“Thật ngưỡng mộ những người trưởng thành, buổi tối có thể mặc váy xinh đẹp, tụ tập dạo phố cùng các chị em rồi về nhà, học sinh cấp 3 như chúng ta phải làm bài từ sớm đến tối, bây giờ mới tan tiết tự học khuya, cả tuần chỉ có nửa ngày nghỉ, chẳng khác gì đang ngồi tù.”
Chu Hiểu ôm hai chân, ngồi xổm xuống tại chỗ.
Thành tích trong kỳ thi tháng lần trước đã bị tụt, điểm của cô bé cứ ở mức trung bình, nhưng rõ ràng cô bé đã học tập cực kỳ nỗ lực, sáng dậy 6 giờ, tối tận 1 giờ mới đi ngủ, chỉ xoay quanh giữa nhà và trường học, tranh thủ từng giây…
Đôi khi cô bé còn hận không thể bẻ đầu ra xem thử, rốt cuộc trong đầu mình là não hay là bột nhão.
Cô bé nhìn đường phố, cảm thấy cực kỳ chán nản.
Đột nhiên, một tiếng phanh xe dữ dội truyền tới.
Lửa bốc lên rồi bùng nổ.
Một chiếc xe mất kiểm soát chạy như bay từ đằng xa đến, đâm trúng một loạt xe, tia lửa bốc lên.
Tất thảy mọi thứ chỉ xảy ra trong vài giây ngắn, khiến tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc.
Bạch Tinh Ngọc đang gọi video với cha mẹ, ống kính hướng ra mặt đường nên đã quay lại cảnh tượng này.
Điện thoại di chuyển, màn hình lướt theo ánh lửa.
Vụ tai nạn giao thông liên hoàn này đã dừng lại, nói trùng hợp thì cũng trùng hợp, vậy mà vọt thẳng đến cạnh cổng tiểu khu của bọn chúng, đúng con đường duy nhất mà năm đứa phải đi qua.
Một chiếc xe tải chỉ xuất hiện ban đêm cũng liên lụy bị lật nghiêng.
Nếu mọi thứ diễn ra bình thường thì hai phút này năm người bọn chúng đã đến cổng tiểu khu cách đó trăm mét.
Tính toán thử, khả năng bị thương vô cùng cao.
Bạch Tinh Ngọc đang cầm điện thoại gọi video với người nhà, đúng lúc quay được cảnh tượng này, ghi lại toàn bộ tình huống xảy ra tai nạn giao thông.
“Mẹ… Mẹ… Mẹ… Mẹ… Có tai nạn giao thông… Mau báo cảnh sát...” Bạch Tinh Ngọc lắp bắp nói.
Ban đầu bên kia video phát ra tiếng điện thoại rơi, sau đó là một số âm thanh sột sột soạt soạt, có giọng phụ nữ hoảng loạn vang lên, “Ngọc Nhi, đừng sợ, con và các bạn mau tránh xa một chút.”
“Mẹ ở bên này gọi 120.”
“Ầm!”
Chiếc xe con giữa vụ tai nạn giao thông đã phát nổ và bốc cháy, xăng vương trên mặt đất, lửa bùng lên.
Bọn chúng không nhịn được mà sợ hãi xúm lại gần nhau.
“Thật đáng sợ, suýt chút nữa tớ đã đi qua đó rồi.”
“Mẹ ơi hu hu hu.”
“Ở hiền gặp lành, thật sự phải cảm ơn chị gái trẹo chân để chúng ta chậm lại vài phút.” Một đứa hoảng sợ nói.
Chúng an ủi lẫn nhau, nói nhiều điều may mắn.
Sau một lát lâu, xe cảnh sát và xe cứu thương mới lần lượt đến.
Phụ huynh cũng chạy ra đón con cái.
“A, còn chị gái thì sao?”
Cô bé mặt tròn Lý Hướng Mộng vỗ trán một cái, nhớ đến chị gái mới quay đầu lại, phát hiện trên ghế đã không một bóng người.
Lý Hướng Mộng nghĩ lại mà sợ.
Cô bé nhìn ra ánh lửa đằng xa rồi ngơ ngác nói với bạn bè: “Có phải chúng ta vừa gặp chị tiên nữ không?”
“Cái gì mà chị tiên nữ, con bé này đang nói sảng gì thế, có phải bị dọa choáng váng rồi không?”
Chị ruột Lý Hướng Mộng đuổi tới rồi vội vội vàng vàng ôm em gái vào trong lòng, vừa nãy, chị ấy đột nhiên nhìn thấy vụ tai nạn giao thông xảy ra ở bên cửa tiểu khu, khiến chị ấy không khỏi sợ hãi.
Thời gian này chính là giờ trước nay em gái thường tan tiết tự học về nhà, giờ chắc sắp về đến nơi rồi.
Chị ấy xuống tầng chạy tới khu bên cạnh, nhìn cảnh tượng đó mà sững sờ, cũng không biết em gái đã về nhà chưa.
Chị ấy kích động ôm chặt em gái.
Chị ấy xoa đầu em mình: “Đừng sợ đừng sợ, Tiểu Mộng đừng sợ, không bị thương là tốt rồi.”
Đêm đó, Lý Hướng Mộng đã mơ thấy một ác mộng.