“Đương nhiên, chúng ta cũng chẳng thể để Giang công tử chịu thiệt.”
Uông Vĩnh Ngôn nhìn bốn phía rồi nói tiếp.
“Giang công tử không thiếu mấy kiểu như tiền tài, chắc hẳn công pháp cũng có. Vậy thì ta đưa ngươi vào Phục yêu ty của Đại Ô thế nào? Vừa vào đó, lập tức tương đương với quan của Đại Ô ta, bất luận là đối với Giang công tử hay là cả Giang gia, đều là những lợi ích tốt.”
Lời này vừa nói ra, Giang nhị thúc vội vàng tiến lên.
“Đúng đúng, Nguyệt Hàn, ngươi mau đồng ý đi, đây chính là vì tốt cho Giang gia chúng ta.”
Vẻ mặt Giang Nguyệt Hàn trầm tĩnh, liếc mắt nhìn nhị thúc nhà mình rồi chậm rãi nói ra hai chữ.
“Không bán!”
Mảnh giấy cắt ấy là món đồ đầu tiên sư phụ cho hắn ta, cũng là thứ đã cứu cả Giang gia, sao có thể tùy ý bán được?
Nụ cười trên mặt Uông Vĩnh Ngôn hơi thu lại.
“Giang công tử hãy suy nghĩ kỹ, nếu làm vụ mua bán này, chúng ta chính là bằng hữu, chuyện đưa ngươi lên Kinh thành cũng không phải là không thể.”
Giang Nguyệt Hàn giơ tay, đẩy bàn tay khoác trên vai mình ra rồi khẽ cười một tiếng.
“Xin lỗi, không bán!”
Lời này vừa dứt, bầu không khí trong sân lập tức trở nên căng thẳng.
Công tử và tiểu thư đi cùng Uông Vĩnh Ngôn đều đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Nguyệt Hàn.
Giang nhị thúc lập tức luống cuống, lên tiếng: “Giang Nguyệt Hàn, ngươi muốn làm gì?”
Nói rồi bước lên hai bước, đưa tay chỉ vào Giang Nguyệt Hàn.
“Trong mắt ngươi còn có ta, còn có Giang gia hay không, chuyện của Giang gia không liên quan đến ngươi phải không?”
Giang Nguyệt Hàn không khỏi nở nụ cười.
“Đồ của ta, bán hay không là do ta quyết định, liên quan gì đến nhị thúc người… Lắm chuyện?”
“Ngươi...”
Giang nhị thúc lập tức giận dữ, quay sang Giang phụ đang ngồi bên cạnh.
“Đại ca, huynh đã dạy Nguyệt Hàn thành dạng gì thế này?”
Đột nhiên bị nhắc đến, Giang phụ hơi nhướng mày, nhận lấy tách trà phu nhân đưa tới, thổi lá trà ra rồi nhấp một ngụm.
“Con ta nói không bán, thế thì không bán đi!”
Giang nhị thúc nhất thời nóng nảy.
“Đại ca!”
Giang phụ vui vẻ cười một tiếng.
“Nhị đệ, chẳng phải ngươi bán con mình là được rồi sao?”
Giang nhị thúc lập tức sững sờ.
Ông ấy cũng muốn bán nhưng phải xem nhi tử mình có hay không đã!
Thấy Giang nhị thúc bị nghẹn họng, Uông Vĩnh Ngôn không còn trông cậy vào ông ấy nữa, hắn ta nhìn Giang Nguyệt Hàn nói.
“Giang công tử đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Giang Nguyệt Hàn nói với ánh mắt bình tĩnh: “Ta đã nói rất rõ.”
“Được, được lắm!”
Uông Vĩnh Ngôn gật đầu, lùi về sau một bước, quạt trong tay nâng lên thì đám người đi cùng hắn ta lập tức nhận lệnh, vội tiến lên, đứng ngay bên cạnh hắn ta.
“Người Giang gia có tiếp xúc với yêu ma, bọn ta là người của Phục yêu ty, phụng mệnh điều tra những kẻ cấu kết với yêu ma!”
Lời vừa dứt, Giang nhị thúc vội nhào lên trước.
“Uông công tử, Uông công tử bớt giận, không đến mức này...”
Lời còn chưa dứt, đã có một công tử tiến lên, túm cổ áo của ông ấy rồi ném sang một bên.
Động tác dứt khoát, tựa như ném đi một vật phẩm không quan trọng.
Ném người xong còn giúp Uông Vĩnh Ngôn phủi tay áo.
Uông Vĩnh Ngôn ung dung đón nhận tất cả rồi thốt ra hai chữ.
“Ra tay!”
Dứt lời, các công tử tiểu thư ở bên cạnh đồng loạt rút vũ khí của mình ra.
Đao kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bầu không khí trong sảnh lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Ta cho ngươi một cơ hội nữa!”
Uông Vĩnh Ngôn vung quạt, nhẹ nhàng lay động.
“Hoặc giao đồ cho ta, hoặc là…”
Hắn ta chỉ nói nửa câu, nửa còn lại để Giang Nguyệt Hàn tự mình hiểu.
Nhưng chỉ thấy Giang Nguyệt Hàn lướt qua đao kiếm trong tay đám người, hoàn toàn ngó lơ lời nhắc nhở của hắn ta.
Sắc mặt Uông Vĩnh Ngôn lập tức tối sầm lại.
Hắn ta dời mắt nhìn người bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng.
Mấy công tử tiểu thư gật đầu, vũ khí trong tay vung lên, vọt tới chỗ Giang Nguyệt Hàn.
Ánh mắt Giang Nguyệt Hàn hơi trầm xuống, định lùi một chút nhưng đột nhiên, trong lòng dâng lên một cảm giác. Đầu ngón tay hắn ta khẽ động, một cây bút xuất hiện trong tay.
Cán bút màu gỗ, ngòi bút trắng tinh, đầu bút còn vương chút mực. Thoạt nhìn tưởng chừng bình thường nhưng nếu quan sát kỹ thì cây bút ấy dường như ánh lên kim quang.