Phải Làm Sao Khi Ông Chồng Dính Người Suốt 5 Năm Của Tôi Bỗng Quay Về Thời Kỳ Cấp Ba Phản Nghịch Đây?

Chương 14

“Cậu làm cái gì đấy?” Mạnh Vi Ngư tức giận với hành động vô lý này. Nếu đầu óc hắn còn bình thường, sao có thể để người khác tùy tiện chèn ép thế này chứ?

Thẩm Chu Độ nghiêm túc nói ra một câu buồn cười: “Nếu cậu muốn ly hôn, tôi sẽ không để cậu lấy dép đi.”

“Tôi cạn lời thật rồi.” Mạnh Vi Ngư nghiến răng, cố chấp đè chặt dép lê bằng ngón chân, nhất quyết không từ bỏ quyền sở hữu nó. “Đây là dép của bệnh viện đưa tôi.”

“Nhưng tiền viện phí là tôi trả.” Theo lý giải của Thẩm Chu Độ, đôi dép này thuộc về cậu.

Và cả Mạnh Vi Ngư cũng vậy.

“Chẳng lẽ tôi không có tiền trả viện phí?” Mạnh Vi Ngư cảm thấy buồn cười.

“Có thể trả, nhưng không thể thay đổi sự thật rằng bây giờ viện phí là tôi thanh toán.” Giọng Thẩm Chu Độ lạnh như băng.

"Cậu thật sự rất kỳ lạ."

"Lạ chỗ nào?"

Hai người họ, một câu đối một câu, không hề có bất kỳ khoảng dừng nào, ẩn giấu sự sắc bén trong lời nói, liên tục giằng co để giành thế thượng phong.

Điều này càng khiến Mạnh Vi Ngư khẳng định suy đoán của mình—bọn họ kết hôn chắc chắn là vì một lý do nào đó không thể để ai biết.

"Vì sao lại ngăn cản tôi ly hôn?" Mạnh Vi Ngư khó hiểu, lẩm bẩm.

"Câu hỏi của cậu mới kỳ lạ đấy. Tôi yêu người này, sao phải ly hôn?" Thẩm Chu Độ giơ ngón trỏ lên, chỉ vào người trước mặt. Giọng điệu nghiêm túc đến mức giống như đang cầu nguyện trong một nhà thờ thiêng liêng nào đó.

Mạnh Vi Ngư ngẩn ra.

Ngón tay của Thẩm Chu Độ vươn về phía trán hắn. Khi hắn còn tưởng rằng mình sắp bị đánh, thì đầu ngón tay kia lại dịu dàng chọc nhẹ một cái. Dù chỉ là một động tác nhỏ, nhưng do không hề chuẩn bị trước, Mạnh Vi Ngư vẫn theo bản năng ngả đầu về sau một chút.

Tầm mắt hắn rời khỏi Thẩm Chu Độ, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào đôi mắt hắn. Trong khoảnh khắc đó, Mạnh Vi Ngư cảm thấy choáng váng, nhưng ngay khi hắn quay lại vị trí cũ, Thẩm Chu Độ đã lùi chân ra, trả lại quyền sở hữu dép lê cho hắn.

Lại thắng rồi!

Mạnh Vi Ngư xỏ giày vào, lập tức nở nụ cười.

Thẩm Chu Độ nhìn biểu cảm phấn khởi của hắn, không biết nên vui mừng vì có thể xác định đây là Mạnh Vi Ngư 17 tuổi, hay tiếc nuối vì nếu ký ức của hắn đã quay về quá khứ, tại sao lại là mùa xuân năm 17 tuổi ấy?

Sau khi mang giày xong, Mạnh Vi Ngư vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của Thẩm Chu Độ. Hắn mở miệng, dùng giọng điệu ra lệnh:

"Đừng nhìn tôi."

Vừa dứt lời, Thẩm Chu Độ không kịp suy nghĩ, gần như theo bản năng cúi đầu, ánh mắt dời xuống eo hắn.

Đây là một phản xạ được rèn luyện qua nhiều năm—cậu nhìn thấy vạt áo lam trắng của Mạnh Vi Ngư, chiếc quần rộng rãi, cùng đôi chân trắng nõn bị quần che phủ. Vì tai nạn xe, trên đùi hắn có vết bầm tím, càng làm làn da ấy trở nên nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt.

Người này sống trong nhung lụa đến mức khiến Thẩm Chu Độ lo lắng.

Ngay khi cậu định suy nghĩ thêm về tình trạng cơ thể hắn, một bàn tay bất ngờ nâng cằm cậu lên.

Ánh mắt màu lam nhạt của Thẩm Chu Độ ngước lên.

Mạnh Vi Ngư có vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt luôn như đang cười. Lẽ ra trông hắn sẽ rất thân thiện, nhưng chỉ cần mím môi một chút, nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó là khí thế lạnh lùng đầy kiêu ngạo. Hắn giơ ngón trỏ, gõ nhẹ vào má Thẩm Chu Độ, giọng điệu đầy uy hϊếp, không vui hỏi: