Tim Giang Trĩ Nguyệt đập mạnh một cái.
Sở Quân Triệt...
Cái tên này suýt chút nữa thì buột ra khỏi miệng cô, nhưng may là đã kịp thời dừng lại.
Sở Quân Triệt nở một nụ cười rạng rỡ, giải thích: “Tôi đi đường tắt để đuổi kịp cô đấy, có muốn tôi giúp không? Ở nhà tôi thường xuyên bắt cá, khá giỏi trong việc vớt đồ vật đấy nhé!”
“Bắt cá?” Giang Trĩ Nguyệt nhíu mày, cô thật sự không thể liên hệ hình ảnh một cậu chủ lớn tỏa sáng như ánh mặt trời với một người chuyên bắt cá.
“Ừm, nhà tôi có một cái ao lớn, nuôi rất nhiều cá mà tôi cũng chẳng biết tên, khi rảnh rỗi tôi toàn vui đùa với chúng.” Sở Quân Triệt mở to đôi mắt lấp lánh như cún con, hai má hồng hào, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Giang Trĩ Nguyệt mím môi, nhìn thẳng vào mắt cậu trong giây lát rồi lập tức rời đi, hướng về phía đồn bảo vệ.
“Ê, đừng đi mà.”
Sở Quân Triệt vội vã đuổi theo.
“Tôi không có ý xấu đâu, tôi thật sự muốn giúp cô, tôi đã nói gì sai sao?”
“Người suýt đâm vào cô lúc nãy là anh trai tôi, tôi muốn xin lỗi cô một tiếng.”
Giang Trĩ Nguyệt biết cậu không có ác ý. Không giống với bọn họ, cậu có cùng cảnh ngộ với cô, đều rơi vào kết cục chết sớm bi thảm.
Trong nguyên tác, Sở Quân Triệt không phải nam chính, nhưng cậu là em trai của Sở Quân Việt.
Trong mắt cô, Sở Quân Việt tương lai còn đáng sợ hơn ma quỷ, tâm địa độc ác, không ngại trở thành kẻ thù của tất cả, một đại phản diện chính hiệu.
“Cảm ơn, không cần đâu…” Câu nói vừa cất lên.
Sở Quân Triệt ngoan ngoãn nhìn cô như mong đợi điều gì đó, đột nhiên cậu khẽ khom lưng, tiến sát lại gần.
“Thật kỳ lạ, anh Liên Sinh nói cô là hầu gái nhỏ của anh Triệu Dã, vậy sao trước giờ tôi chưa từng gặp cô? Anh trai tôi và anh Triệu Dã là bạn tốt, đáng lẽ ra không nên như vậy...”
“Lúc nào tôi cũng có cảm giác như chúng ta trước đây... đã từng quen biết.”
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô, đã cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Giang Trĩ Nguyệt mím môi thật chặt, vô thức lùi lại vài bước, suýt chút nữa nghĩ rằng cậu đã đọc qua kịch bản.
Sở Quân Triệt dường như không có quá nhiều ý thức phòng bị giữa nam và nữ, đột ngột tiến lại gần. Đôi môi mỏng ửng hồng suýt chút nữa chạm vào mặt cô, nhưng ngay khi sắp chạm vào, cậu lại đứng thẳng người dậy.
Nụ cười của cậu càng thêm rực rỡ, đưa tay nhón lấy một cánh hoa đào nhỏ xinh trên mái tóc của cô. Cánh hoa vừa vặn là hình trái tim, xòe ra trong lòng bàn tay.
Giang Trĩ Nguyệt nhìn cánh hoa, cậu chớp mắt hỏi: “Đẹp không?”
Giang Trĩ Nguyệt cho rằng cậu đang ám chỉ cánh hoa, không nghĩ tới những lời này của thiếu niên lại mang theo đôi mắt sáng rực nhìn vào mặt cô, ngay lập tức cô gật đầu.
“Rất đẹp.”
“Đừng quan tâm đến đám người của hội thanh tra. Chờ hội trưởng đến, tôi sẽ nói với hội trưởng về chuyện của bọn họ, bọn họ sẽ bị xử phạt.” Sở Quân Triệt cười, tâm trạng sung sướиɠ nói.