“...” Sắc mặt Tần Tứ lập tức trầm xuống.
Mục Liên Sinh cười nhạt: “Này, cậu thật sự không nhận ra à? Đó là học sinh được tuyển thẳng, đứng đầu toàn quốc, từng môn học đều nghiền ép Thịnh Hoài An. Xuất thân của cô ấy cũng rất thú vị – cô hầu nhỏ của nhà họ Cố.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh ba từ cuối với đầy ẩn ý.
“Sớm đã nghe nói bà Cố sắp xếp một nữ hầu thông minh đến để phụ đạo cho Triệu Dã. Khi còn học ở trường nam sinh, mỗi cuối tuần Triệu Dã đều vội vã về nhà, tôi đã đoán cậu ta đang giấu một mỹ nhân rồi.” Mục Liên Sinh chỉnh lại kiểu tóc, soi gương trong thang máy.
“Nhưng vừa rồi phản ứng của cô ấy với tôi có hơi kỳ lạ, chẳng lẽ lại yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên?”
“Đồ ngốc.” Tần Tứ bình tĩnh nói.
Mục Liên Sinh: “...”
Hắn mỉm cười: “Được rồi, vậy thì hãy cầu nguyện cho cô hầu bé nhỏ của Triệu Dã may mắn đi. Hy vọng cô ấy có thể cầm cự nổi một tháng trước khi làm thủ tục thôi học.”
“Đây là thế giới cô ấy không nên bước vào.”
Nói đến đây, gương mặt tựa hoa yêu của hắn mang theo sự kiêu ngạo chí mạng, còn đáng sợ hơn cả Tần Tứ.
…
Giang Trĩ Nguyệt dùng điện thoại gọi một chiếc xe, đi thẳng đến biệt thự nhà họ Cố.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần.
Bà Cố là người thích sự yên tĩnh nên so với ngày thường, số lượng người làm trong biệt thự đã giảm đi đáng kể.
Giang Trĩ Nguyệt quẹt thẻ, đi gần ba mươi phút mới từ cổng chính đến tòa nhà chính rồi từ đó đến khu nhà nhỏ ở sau vườn – nơi ở của người hầu.
Từ khi sinh ra, cô chưa từng gặp cha ruột, cô theo họ mẹ. Nhưng người mẹ ở thế giới này lại khác xa người mẹ ở kiếp trước của cô.
Kiếp trước, cô sinh ra trong một gia tộc đông con. Mẹ ruột mất sớm, cha thì lại cưới thêm nhiều vợ môn đăng hộ đối.
Để giành lấy vị trí người thừa kế, cô chưa từng dám lơ là. Theo lời cha, cô là niềm kiêu hãnh của ông, không gì là không thể học, mọi người gặp cô đều thích, cô đi đến đâu cũng là tâm điểm.
Thế nhưng vì kiệt sức… Cô đã đột ngột qua đời.
Kiếp trước cô là thiên chi kiêu nữ, còn kiếp này cô lại rơi xuống đáy xã hội.
(Thiên chi kiêu nữ: Giống thiên chi kiêu tử nhưng là bản nữ.)
Ban đầu Giang Trĩ Nguyệt không thể chấp nhận sự thay đổi thân phận này, cô luôn tìm mọi cách để xuyên trở về nhưng Giang Uyển Nhu lại dùng tình thương của người mẹ mà cô chưa từng cảm nhận nuôi nấng cô.