“Được được được, mẹ hứa với con, mẹ sẽ không cố ý làm khó Kỳ Ngôn nữa, nhưng con không thể quá thân thiết với cậu ta, có biết chưa?”
Mẹ Diệp nghĩ, dù sao nửa tháng nữa cũng đến lúc điền nguyện vọng Đại học rồi, đến lúc đó cứ để Kỳ Ngôn đi xa một chút, mắt không thấy tim không phiền là được.
“Hức hức hức… Con biết ngay mẹ là tốt nhất mà.”
Chiêu Chiêu hờn dỗi dùng mặt cọ vào lòng mẹ Diệp, mẹ Diệp hết cách với cô, bà ấy nâng tay lên vỗ nhẹ vào bả vai Chiêu Chiêu, lau nước mắt cho cô, đồng thời trong mắt lại hiện vẻ trầm tư.
Hệ thống cực kỳ vui mừng với hành động của Chiêu Chiêu, ký chủ có thể chủ động ổn định giá trị hắc hóa của boss chính là ký chủ tốt nhất.
Hai mẹ con ở trong thư phòng cả buổi sáng, mãi đến giờ ăn cơm trưa bọn họ mới xuống lầu.
Nhà ăn trống rỗng, Kỳ Ngôn không có ở đây, Chiêu Chiêu trừng mắt, theo như ký ức của cô thì để tránh hai mẹ con bon họ, từ trước đến giờ Kỳ Ngôn chỉ ra bàn ăn cơm lúc ba Diệp có ở nhà, còn những lúc khác thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ, để tránh làm mọi người đều thấy khó chịu.
Nhưng mà, nếu không ăn cơm thì Kỳ Ngôn sẽ đi đâu chứ?
[Hệ thống, cậu có biết Kỳ Ngôn đang ở đâu không?]
Chiêu Chiêu vừa cười ăn cơm với mẹ Diệp, vừa hỏi trong đầu.
Hệ thống mở giao diện ra kiểm tra, phát hiện bây giờ Kỳ Ngôn đang làm nhân viên phục vụ trong một quán cà phê, nó nói cho Chiêu Chiêu nghe.
[Làm nhân viên phục vụ? Tại sao chứ? Anh ta rất thiếu tiền à?]
[Đúng vậy ký chủ, boss cần tiền để học đại học, dựa theo quỹ đạo ban đầu thì nhà họ Diệp sẽ không trả học phí cho boss học đại học, tất cả tiền mà ba Diệp đưa đã bị mẹ con nhà họ Diệp lấy đi hết rồi.]
Chiêu Chiêu: Không thể không cảm thán một câu, Kỳ Ngôn đúng là sống thảm thật.
So với việc Kỳ Ngôn nuôi cô thật là tốt sau khi nhà họ Diệp phá sản, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hơi có chút chua xót.
Cô nhìn về phía vị trí thuộc về Kỳ Ngôn ở bên kia bàn ăn, bên trong nhà ăn có rất nhiều ánh sáng chiếu vào, nhưng chỉ có chỗ đó bị bao phủ trong bóng tối, cực kỳ giống với cuộc sống của Kỳ Ngôn trong nhà họ Diệp.
Chiêu Chiêu bỗng chốc thấy có hơi không yên lòng.
Mẹ Diệp cũng chú ý đến trạng thái của cô, bà ấy gắp một miếng xương sườn vào chén cô, dịu dàng nói.