Chu Châu nghe giọng điệu không vui của Thẩm Li, vội vàng nhận lỗi: "Chị đừng giận mà. Em chỉ lo cho chúng ta thôi. Chị định nói gì với em vậy?"
Thẩm Li không nhịn được bật cười: "Mới đó mà em đã chịu thua rồi à? Sau này yêu đương không được xin lỗi bạn trai nhanh như vậy đâu đấy."
Nói rồi, cô ấy nhìn thấy biển số tầng 15, bèn bảo Chu Châu dừng lại: "Sắp đến rồi, chỗ còn lại chị tự đi được."
Chu Châu vẫn chưa kịp hiểu câu nói vừa rồi của Thẩm Li, nhưng cơ thể lại theo phản xạ đặt cô ấy xuống. Niềm vui vừa trào dâng trong lòng bỗng chốc bị dội một gáo nước lạnh.
Cô nghĩ: [Đúng vậy, mình còn chưa biết chị có thích con gái không, nếu chị biết mình thích con gái, liệu có thấy ghê tởm không…]
Suốt quãng đường còn lại, Chu Châu không nói thêm gì. Thẩm Li tưởng cô mệt nên cũng không chủ động bắt chuyện.
Đến tầng 17, trước khi vào nhà, Thẩm Li nói với Chu Châu: "Về nhớ ngâm nước nóng, thư giãn cơ bắp. Hôm nay nhóc con vất vả rồi, cõng chị lâu như vậy."
Chu Châu cố gắng nở nụ cười: "Em biết rồi, chị về nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon, nhóc con."
Sau khi về nhà, Chu Châu lập tức mở điện thoại tìm Hứa Ấu Hạ cầu cứu: [Đàn chị có đó không? Đàn chị có đó không ạ?]
[Em thích một cô gái, nhưng em không biết chị ấy có thích con gái không. Chị ấy cũng không biết em thích con gái. Em nên làm gì để chị ấy có thể nhận ra?]
Lúc này, Hứa Ấu Hạ vừa ăn tối với Tống Thời Mạn xong, đang định kiếm chuyện để nói tiếp thì điện thoại reo liên tục. Cô ấy cười ngại ngùng rồi chuyển sang chế độ im lặng, nhưng điện thoại vẫn rung mãi không thôi.
Tống Thời Mạn nhìn thấy nói: "Không sao đâu, nhỡ có chuyện gì quan trọng, chị cứ xem đi."
Hứa Ấu Hạ mở điện thoại thấy Chu Châu đã gửi hơn mười tin nhắn, chỉ đáp lại một câu: [Biến đi, bà đây đang nỗ lực vì tình yêu, về nhà rồi nói.]
Chu Châu nhận được tin nhắn, vội vàng nhắn lại: [Vậy chị tiếp tục đi, đàn chị! Em không làm phiền nữa, cố lên nhé!]
Hứa Ấu Hạ đặt điện thoại xuống, nhìn Tống Thời Mạn cười nói: "Một đàn em cùng ngành thôi ạ, không có gì đâu."
Tống Thời Mạn lạnh nhạt đáp: "Cô Hứa, cô không cần giải thích với tôi, chúng ta vẫn nên bàn chuyện bồi thường đi. Bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển khoản cho cô."
Hứa Ấu Hạ nghe xong, nghĩ thầm: [Mình cố gắng cả buổi tối, cuối cùng vẫn quay về vạch xuất phát.]
Nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười nói: "Chị gọi em là cô Hứa nghe xa lạ quá, cứ gọi em là Hạ Hạ đi. Còn chuyện bồi thường, em nghĩ có thể đợi một thời gian nữa. Dù sao bác sĩ cũng nói em cần hồi phục lâu lắm."
Tống Thời Mạn giả vờ như không nghe thấy, chỉ nói: "Vậy tôi sẽ chuyển nhiều hơn một chút. Cô cứ dùng thoải mái. Tôi đi trước đây, cô Hứa."
Nói xong, cô ấy cầm túi rời khỏi nhà hàng.
Hứa Ấu Hạ vội vàng đuổi theo nhưng bị nhân viên phục vụ chặn lại: "Thưa cô, cô chưa thanh toán hóa đơn."
Khi cô ấy quét mã thanh toán xong, chạy ra ngoài thì chỉ kịp thấy khói xe của Tống Thời Mạn.
Điện thoại vang lên thông báo chuyển khoản của Tống Thời Mạn, kèm theo một câu: [Tôi có chuyển tiền bữa tối rồi đấy.]
Hứa Ấu Hạ thở dài, ngẩng đầu than trời: "Mình muốn thoát kiếp độc thân mà sao khó thế này!" Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại tự cổ vũ bản thân.
Bên này, sau khi Thẩm Li tắm xong, cô ấy lậo tức nghe thấy cô bạn thân Tống Thời Mạn đang than phiền về việc gặp phải một kẻ thần kinh, mà còn bị bệnh không nhẹ. Thẩm Li trả lời: [Có thể khiến cậu tức giận đến mức này không có nhiều đâu, dẫn đến cho tớ gặp đi, tớ muốn học hỏi một chút.] Đợi một lát, cô ấy cũng nhận được một câu [Cút đi].
Thẩm Li bật cười nhưng không trả lời nữa, mà mở khung chat với Chu Châu rồi gửi tin nhắn thoại: "Nhóc con đã chịu khó ngâm nước nóng chưa? Phải nghe lời chị đó nhé."