Nhóm "động vật" vốn đang trốn trong bóng tối lập tức lộ diện, ánh mắt trở nên hung ác, đồng tử lần lượt chuyển thành màu đỏ, cơ thể ngày càng to lớn, ngoại hình biến đổi một cách kỳ dị...
Chúng hoàn toàn không còn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt Đường Tiêu nữa.
"A a a a——!"
Bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng thét thảm thiết của một người phụ nữ, nhưng chưa đầy vài giây sau, chỉ còn lại âm thanh răng nanh cắn xé, nghiền nát xương thịt.
Lê Độ hoàn toàn không quan tâm đám thú cưng của mình đã làm gì bên ngoài, hắn nâng bàn tay vừa chạm vào chàng trai trẻ lên quan sát một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại bản năng, cúi đầu, chôn sâu chóp mũi vào cảm nhận mùi hương còn vương lại trên đó.
Gương mặt điển trai trở nên quỷ dị và méo mó, u ám đến rợn người.
Thơm quá…
Không biết vì sao, sau khi rời khỏi căn hộ 444, Đường Tiêu lại cảm thấy bả vai vốn hơi nhức mỏi của mình bỗng dưng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Anh đưa tay xoa nhẹ một cái nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Xuống hai tầng lầu, anh nhanh chóng trở về căn hộ cũ kỹ của mình.
Có thể nói là đơn sơ đến mức chỉ còn bốn bức tường.
Ngoài những đồ đạc thiết yếu ra thì chẳng có gì khác, khiến không gian vốn đã không rộng rãi lại càng thêm trống trải.
Đường Tiêu vào bếp lấy một gói mì ăn liền nấu lên, rất nhanh, căn phòng liền ngập tràn mùi thơm đậm đà, mang theo hương vị cay nồng đặc trưng của đồ ăn nhanh.
Cộc cộc.
Mì còn chưa kịp ăn, cửa đã bất ngờ vang lên tiếng gõ từ bên ngoài.
Qua lỗ mắt mèo, Đường Tiêu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, anh không vội mở cửa mà cất tiếng hỏi qua lớp cửa: "Chị Dương, muộn vậy rồi có chuyện gì không ạ?"
Người đứng bên ngoài là một phụ nữ đang mang thai.
Cô buộc tóc đơn giản, mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình nhưng vẫn không giấu được cái bụng nhô cao như thể đã sắp đến tháng sinh nở.
Giống như bao bà mẹ mang thai vất vả khác, cô đứng đó với dáng vẻ hơi vụng về, một tay chống lưng vì trọng lượng thai nhi chèn ép cơ thể.
Chung cư cũ này cách âm không tốt, chỉ cần nói hơi lớn một chút là có thể đối thoại qua cửa.
Người phụ nữ được gọi là "chị Dương" ngẩng đầu lên, vài sợi tóc rũ xuống trên khuôn mặt tái nhợt: "Em có thấy Tiểu Ha của chị không?"
Tiểu Hách là con trai cô.
Một cậu nhóc hiếu động, thường xuyên trốn ra ngoài chơi.
Đường Tiêu nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy.
Dù chỉ nhìn qua lỗ mắt mèo, Đường Tiêu vẫn có thể cảm nhận được sắc mặt của người phụ nữ mang thai lúc này rất khó coi. Đáy mắt cô đầy những tia máu đỏ, cố chấp lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Em có thấy Tiểu Ha của chị không?"
Rõ ràng người đang đứng ngay trước cửa, nhưng giọng nói lại như bị gió cuốn đến từ nơi xa xăm, vỡ vụn và lạnh lẽo.
Ở góc độ mà Đường Tiêu không thể nhìn thấy, bụng của người phụ nữ bắt đầu chuyển động.
Dưới lớp quần áo, từng cục u nhỏ nhô lên, nối tiếp nhau xuất hiện, hình dạng của chúng trông giống hệt những bàn tay bé xíu đang mở ra.
Những cục u ngày càng nhiều, dày đặc đến mức quần áo cũng không thể che giấu được nữa.
Bụng cô như thể có hàng chục đôi tay đang điên cuồng đập vào từ bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể xé toạc cơ thể mẹ để chui ra.
Bàn tay của người phụ nữ cũng từ từ nâng lên, sắp chạm vào cánh cửa...
"Chị Dương, Tiểu Ha lại lén chạy ra ngoài chơi nữa à?"
Động tác kỳ lạ của người phụ nữ mang thai bị giọng nói ấm áp của chàng trai cắt ngang.
Cô chậm rãi đảo mắt: "Đúng vậy."
Ánh mắt cô gắt gao khóa chặt vào cánh cửa, như thể có thể xuyên qua nó để nhìn chằm chằm vào người bên trong.
"Em có thấy Tiểu Ha của chị không?"
Giống như một chương trình được lập trình sẵn, cô lại lặp lại câu hỏi một lần nữa, bộ dạng kiên quyết muốn nghe một câu trả lời từ Đường Tiêu.
Nhưng anh không trả lời rằng mình đã thấy hay chưa thấy.
Anh quá quen thuộc với tình huống này, bình tĩnh đưa ra một đáp án mà đối phương sẽ hài lòng: "Để em rảnh chút rồi tìm giúp chị nhé."
Bầu không khí âm u quanh người phụ nữ mang thai lập tức thay đổi, những khối u kinh dị trên bụng cũng dần bình tĩnh lại.
Cô gật đầu, vẻ mặt hơi bực bội khiến cho dáng vẻ của cô trông bình thường hơn một chút: "Thằng nhóc này thật không nghe lời, suốt ngày chỉ biết chạy ra ngoài chơi."
Đường Tiêu cười nhẹ: "Tiểu Ha đang ở độ tuổi ham chơi mà."
Luồng khí lạnh lẽo bao quanh nãy giờ cũng biến mất ngay khoảnh khắc anh nói rằng sẽ giúp tìm đứa trẻ, cứ như thể bầu không khí quái dị khi nãy chỉ là ảo giác.
Người phụ nữ xoa bụng, giọng nói có phần áy náy: "Xin lỗi em nhé, Tiểu Đường. Phụ nữ có thai cảm xúc dễ thất thường, cảm ơn em chịu tìm Tiểu Ha giúp chị."
Đường Tiêu mỉm cười, dù biết đối phương không thể thấy được, nhưng trong đôi mắt đen láy vẫn tràn đầy sự chân thành: "Chị Dương, lát nữa em tìm thấy Tiểu Ha sẽ lập tức bảo nó về nhà, thời tiết nóng nực lắm, chị vào nhà nghỉ ngơi trước đi."