Nhìn bóng dáng nhỏ bé của nàng chạy đi, Lục Tư Vũ khẽ lắc đầu, nụ cười càng thêm ôn nhu. Từ sau khi phụ mẫu qua đời, nguyên chủ chỉ có nằm bệnh triền miên, khiến trọng trách cả nhà đều đè lên vai của một cô bé nhỏ tuổi là Lục Tư Nguyệt. Trẻ con lại phải gánh vác quá nhiều, nghĩ đến đây, lòng hắn không khỏi dâng lên nỗi xót xa. Nay nàng có thể khóc một trận lớn, cũng coi như dỡ bỏ được một phần gánh nặng trong lòng.
Nghĩ rồi, hắn nhìn về phía hai đứa trẻ còn lại.
"Tiểu hầu tử, có dậy không?"
"Dậy, dậy ngay." Lục Tư Vân vừa lăn một vòng trên giường đã lập tức bò dậy, nhưng mới vừa bò lên thì lại chui tọt vào trong chăn,nũng nịu nói: "Ôi chao, lạnh quá, lạnh quá, lạnh muốn chết. Đại ca ơi, ổ chăn của đệ không cho đệ ra..."
Nói rồi, ánh mắt nó nhìn hắn y hệt một con thú nhỏ bé đáng thương.
Lục Tư Vũ bật cười lắc đầu:
"Thế còn Lạc Lạc, muốn dậy không?"
"Dậy!" Lạc Lạc là đứa nhỏ nhất nhà, năm nay mới chỉ hai tuổi, vừa mới biết đi lẫm chẫm và bập bẹ nói. Đối với những chuyện xảy ra trong nhà, đứa bé gần như chẳng hiểu gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Lục Tư Vũ, nó cũng chẳng nhịn được mà cười toe toét. Cái miệng ngọt ngào nũng nịu gọi:
"Ca ca bế~."
Lục Tư Vũ mỉm cười, lấy một chiếc áo bông lớn, quấn quanh người Lạc Lạc rồi bế nó lên.
Kỳ thực, trẻ con ở độ tuổi này thường có phần tròn trịa đáng yêu, ôm lấy đều thấy mềm mại, đầy đặn. Nhưng Lục Tư Lạc trong vòng tay Lục Tư Vũ lại gầy gò quá mức, hắn cảm thấy nhẹ bẫng. Dẫu đây là lần đầu bế trẻ nhỏ cũng không hề thấy khó khăn gì, trái lại lòng hắn càng thêm thắt lại. Cả ba đứa nhỏ trong nhà, không đứa nào không khiến hắn đau lòng.
Lục Tư Vân thấy Lục Tư Vũ đã ôm Lục Tư Lạc vào lòng, trong lòng dấy lên chút ganh tị, nhưng lại không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp, chỉ đành nhìn về phía Lục Tư Vũ, giọng nũng nịu:
"Đại ca…"
Lục Tư Vũ liếc mắt nhìn cậu, khẽ thở dài lắc đầu, rồi chỉ tay về phía áo khoác treo bên cạnh:
"Mặc áo vào trước đi."
"Vâng, đại ca!" Lục Tư Vân nghe vậy liền nhanh chóng lật đật mặc áo, sau đó mang giày, cả quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt, hoàn toàn chẳng còn thấy dáng vẻ vừa nãy còn mè nheo không muốn ra khỏi chăn.
Thấy thằng bé đã mặc chỉnh tề, Lục Tư Vũ bèn cúi người, giang tay ôm nhóc vào lòng.
Lúc này, một tay hắn bế Lục Tư Lạc mới hai tuổi, tay còn lại ôm Lục Tư Vân năm tuổi. Lục Tư Vũ bế cả hai đứa nhỏ đi về phía nhà bếp.
Nguyên chủ vốn đã có sức khỏe yếu, lại chẳng quen làm công việc nặng nhọc, ôm bọn nhỏ được một đoạn, hắn đã cảm thấy cánh tay mỏi nhừ. Nhưng cái thể diện mình đã tự xây lên, cho dù có mệt hắn cũng quyết không buông tay.
May mà khoảng cách từ nhà chính đến phòng bếp không xa, rất nhanh, hắn đã bế hai đứa trẻ đến nơi.
Lúc này, Lục Tư Nguyệt đã nhóm được bếp lửa, thấy Lục Tư Vũ ôm cả Lục Tư Vân lẫn Lục Tư Lạc bước vào, nàng vội vàng chạy đến, nói:
"Đại ca, huynh để Vân Vân tự đi, còn Lạc Lạc cứ để muội bế cho."
Lục Tư Vũ nhìn thân hình nhỏ nhắn của nàng, hơi do dự:
"Muội chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn." Lục Tư Nguyệt nghiêm túc gật đầu, dang hai tay ra đón lấy Lục Tư Lạc. Quả nhiên từ dáng vẻ đến động tác của nàng đều rất thành thục, thậm chí còn vững vàng hơn cả Lục Tư Vũ, hiển nhiên là nàng đã làm việc này vô cùng quen thuộc.
Ở bên kia, Lục Tư Vân từ trên người Lục Tư Vũ trượt xuống, chạy nhảy mấy bước rồi chui tọt vào phía sau bếp lửa, ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, hào hứng nói:
"Ôi chao, ấm quá, còn ấm hơn cả trong ổ chăn!"
Lục Tư Nguyệt bế Lục Tư Lạc rồi cũng ngồi xuống bên cạnh. Nhưng nàng vừa đặt đứa nhỏ xuống, Lục Tư Lạc đã bắt đầu lắc lư thân người, vung tay loạn xạ, cố gắng lao về phía bếp lửa, miệng còn không ngừng reo lên:
"Ấm quá! Ấm quá!"
Lục Tư Vũ đứng từ xa trông thấy mà giật thót mình, nhưng may mắn thay Lục Tư Nguyệt đã nhanh tay kéo lại nhóc con, còn hung hăng vỗ một cái lên thân người nhóc, lạnh giọng nghiêm khắc:
"Không được nhúc nhích nữa!"
Lục Tư Lạc lập tức ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi nàng, nghiêm túc đáp:
"Vâng."
Thấy vậy, Lục Tư Vân ngồi một bên liền bật cười, giọng không giấu được chút đắc ý:
"Đáng đời. Bếp lửa như thế mà cũng định lao vào, ngốc thật."
Lục Tư Lạc không chịu thua, lập tức phản bác:
"Ca ca ngốc!"
"Ngươi mới ngốc!"
"Ca ca ngốc!"
Lục Tư Vũ nhìn hai đứa trẻ cãi nhau, chỉ đành bất lực lắc đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Sau bao nhiêu biến cố, bầu không khí trong ngôi nhà vốn lạnh lẽo, u ám giờ đây đã bắt đầu ấm áp, tươi sáng hơn. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy an lòng.
Hắn cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ: kể từ giờ, ông trời đã để hắn thay thế nguyên chủ tiếp nối cuộc sống này, thì việc hắn phải làm chính là gánh vác trách nhiệm mà nguyên chủ để lại. Mà đối với hắn bây giờ, những đứa trẻ này chính là trách nhiệm không thể từ bỏ.