"Cái gì gọi là cậu không lấy bất cứ thứ gì của nhà họ Quý?"
"Tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên quay về trạng thái trước đây, tức là trước khi tôi đến nhà họ Quý. Như vậy không chỉ tốt cho tôi mà còn tốt cho các anh." Quý Yến nói: "Tất nhiên, Quý tiên sinh và anh cả của anh quả thực đã rất quan tâm đến tôi, giúp đỡ tôi rất nhiều. Nếu không phiền, anh có thể gửi cho tôi bản kê chi tiết, sau này khi kiếm được tiền, tôi sẽ chuyển khoản lại cho các anh."
Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay sang nói với Phương Dữ đang chờ bên ngoài, Phương Dữ liền chạy "thình thịch" lên lầu, mang xuống một chiếc túi cho Quý Yến. Cậu lục trong túi, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng:
"Trong thẻ này có hai trăm ngàn, mật khẩu tôi sẽ gửi sau cho anh. Số tiền này không nhiều, nhưng tôi sẽ tiếp tục trả dần."
"Quý Yến..."
"Tôi không thích nợ nhân tình ai cả, nhưng tạm thời chưa định rời nhóm, nên mong anh bao dung một chút, kiên nhẫn thêm chút nữa." Quý Yến nhanh chóng nhét thẻ ngân hàng vào tay Quý Vũ Thời. "Tôi đói rồi, phải ra ngoài ăn đây. Tạm biệt Quý tiên sinh."
Không cố ý nhìn sắc mặt của Quý Vũ Thời, cậu khoác vai Phương Dữ rời đi.
Cậu không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn. Giả vờ có tình cảm với những người vốn chẳng có chút liên kết nào với mình thực sự rất mệt mỏi, mệt cho cả cậu lẫn nhà họ Quý.
Không có cậu, nhà họ Quý vẫn yên ổn như trước. Như vậy là tốt rồi.
Quý Vũ Thời siết chặt tấm thẻ ngân hàng, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Trong suốt cuộc đời anh ta, chưa từng có ai chủ động dúi vào tay anh ta một tấm thẻ như vậy. Biểu cảm và giọng điệu của Quý Yến đều toát lên sự nghiêm túc, khiến Quý Vũ Thời không khỏi có cảm giác cậu không hề nói dối.
Mặc dù trước đây, Quý Yến đã từng nói dối không ít lần.
Trả nợ?
Quay về trạng thái trước kia?
Còn cách cậu gọi anh ta nữa… Quý tiên sinh?
Quý Vũ Thời nhếch môi, suýt bật cười thành tiếng. Một năm trước, khi Quý Yến được nhận về nhà họ Quý, tiếng "anh hai" cậu gọi khiến anh ta cực kỳ khó chịu. Dù gì thì suốt bao năm qua, người duy nhất gọi anh ta là "anh hai" chỉ có Quý Nhuyễn. Nhưng giờ đây, tiếng "Quýtiên sinh" lại khiến anh ta cảm thấy chói tai hơn cả.
Anh ta không thích nghe, cũng không muốn nghe Quý Yến gọi mình như vậy.
Cầm tấm thẻ ngân hàng trở về biệt thự nhà họ Quý, khi dừng xe lại, anh ta phát hiện những chiếc siêu xe mà Quý Yến từng mua với đủ loại danh nghĩa quả nhiên vẫn đang đỗ ngay ngắn trong bãi. Xe được lau chùi sạch sẽ, nhưng vừa nhìn đã biết đã rất lâu không được sử dụng.
Quý Tuyết Không dạo này vẫn ở trong nước, lúc này đang ngồi trong phòng khách chơi cờ vây. Thấy Quý Vũ Thời, anh ta vẫy tay: "Quý Yến đâu? Lại chạy đi ăn chơi rồi à?"
Quý Vũ Thời không đáp ngay, chỉ gọi quản gia Chu lại hỏi: "Lúc Quý Yến đi có nói gì không?"
Quản gia lắc đầu: "Cậu chủ Quý Yến đi xe của mình."
Quý Vũ Thời quay lên lầu, quả nhiên, như lời Quý Yến nói, cửa phòng cậu mở toang, chìa khóa xe ngay ngắn trên bàn, quần áo, đồng hồ... tất cả vẫn còn nguyên.
Anh ta trầm mặt xuống lầu.
Quý Tuyết Không bật cười nhạo: "Nó lại bày trò bỏ nhà đi đấy à? Hay là lại gợi ý anh mua chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của RM? Lần trước nó ám chỉ mãi, em không mua. Anh đừng mắc lừa nó nữa..."
"Câm miệng! Đừng nói nữa!"
Quý Vũ Thời bỗng nhiên quát lớn khiến Quý Tuyết Không sững sờ, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt. Anh ta ngạc nhiên nhìn Quý Vũ Thời, không hiểu anh ta nổi giận vì điều gì.
Quý Yến một tháng trời không về nhà, trong mắt Quý Tuyết Không chẳng có gì kỳ lạ. Hôm nay, khi Quý Vũ Thời nói muốn đến DW Entertainment tìm cậu, anh ta vốn định ngăn lại, nhưng không cản được. Khi anh cả Quý Duy tập trung vào chuyện gia tộc, phần lớn trách nhiệm của một người anh lại do Quý Vũ Thời gánh vác. Kể từ khi Quý Yến trở về nhà họ Quý, người bị cậu làm cho phát cáu nhiều nhất chính là Quý Vũ Thời.