Xuyên Nhanh: Ta Là Người Tốt

Chương 10

Mọi người cố ý cùng Ninh Vinh kéo gần quan hệ, nói Ninh Vinh có song tử là điềm lành, cười nói muốn Ninh Vinh làm một bữa tiệc đầy tháng.

Ninh Vinh trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.

Chiều tối hắn trở lại chỗ ở, Yến lão nương ở phòng bếp bận rộn, Yến phụ ở bên ngoài phòng bếp nhỏ lột đậu phộng. Lột một nắm đậu phộng, bỏ một hạt vào chén, một hạt vào miệng, dưới chân đậu phộng rơi xuống một đống, trong chén mới được chưa đầy một nửa.

Khóe miệng Ninh Vinh giật giật.

“Con rể đã về rồi.” Yến phụ cười toe toét chào hỏi hắn, “Tiểu muội cùng đứa nhỏ ở trong phòng.”

Ninh Vinh gật gật đầu, đi về phía đông sương phòng. Yến tiểu muội đang ngủ, bên cạnh trong nôi hai đứa nhỏ đã tỉnh, cái miệng nhỏ phun bong bóng, hiếm khi không làm ầm ĩ.

“Xem ra các con cũng có lương tâm.” Ninh Vinh trìu mến điểm điểm khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, dùng khăn cẩn thận lau nước miếng cho con, nghe thấy phía sau có động tĩnh.

Yến tiểu muội tỉnh, chống người muốn ngồi dậy, Ninh Vinh vội vàng đỡ nàng: “Là ta đánh thức muội sao?”

Yến tiểu muội lắc đầu, “Muội từ buổi trưa ngủ đến bây giờ, ngủ đủ rồi.” Nàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của trượng phu, đau lòng nói, “Muội còn có thể nghỉ tạm, tướng công buổi tối nghỉ không tốt, ban ngày lại phải làm việc, một chút nghỉ ngơi cũng không được.”

Nàng nói rồi đỏ hốc mắt, Ninh Vinh nâng tay nàng lên nhẹ nhàng an ủi, lại nói đến chuyện mình ở thứ thường quán, thấy nương tử càng thêm đau lòng, vội vàng đổi đề tài: “Đồng liêu nói ta có một đôi long nhi, đều hy vọng ta làm một bữa tiệc đầy tháng.”

Trong phòng yên tĩnh, Yến tiểu muội mím môi, chần chờ nói: “Đại khái cần bao nhiêu tiền?”

“Chúng ta còn thừa bao nhiêu tiền?” Ninh Vinh đi đến góc tường đào ra một cái túi vải, vốn không ôm hy vọng gì, nhưng mà khi chạm vào tay thì dừng lại một chút, mở ra vừa thấy, bạc lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, đúng hai mươi lượng.

Sao có thể?

Yến tiểu muội cũng sửng sốt, hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Huynh/Muội chưa đưa tiền cho ca?”

Hai người đồng thời lắc đầu.

Có một số việc không thể suy xét kỹ càng, Ninh Vinh tinh tế tính toán, từ khi nương tử sinh non đi y quán cứu chữa, mua dê mẹ, còn có hơn nửa tháng chi tiêu hằng ngày này……

Những tiền này từ đâu mà ra?

Hai vợ chồng đều từ trong mắt đối phương thấy được sự hoảng sợ, vừa lúc gặp Yến Hoài từ bên ngoài trở về, Ninh Vinh lập tức nghênh đón ra ngoài, cao giọng gọi: “Ca!”

Tay Yến phụ run lên, đậu phộng trong tay rơi xuống đất, Yến lão nương cũng giơ nồi sạn chạy ra phòng bếp.

Yến Hoài không để ý ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ồn ào cái gì, ta còn chưa điếc.”

Thanh âm Ninh Vinh nhỏ đi, “Có việc…”

Hai người tiến vào thư phòng, Ninh Vinh đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra, không khỏi ngừng thở, chờ đợi một câu trả lời.

“Chuyện này à…” Yến Hoài không xương cốt dường như nằm liệt trên ghế, thuận miệng hừ hừ: “Một người ngốc đưa cho.”

Ninh Vinh vội vàng tiến lên: “Đưa cho huynh năm mươi lượng có phải hay không.”

Yến Hoài hì hì cười, “Đúng rồi.”

Ninh Vinh tức giận đến muốn ngã ngửa, nắm lấy hai vai Yến Hoài, ẩn ẩn muốn phát điên: “Lúc trước không phải nói huynh không quen biết hi cẩn phường hoàng quản sự, huynh không vay tiền hắn sao?!”

Yến Hoài không vui đẩy hắn ra, ngẩng đầu nói: “Ta không quen.”

Ninh Vinh hoàn toàn suy sụp: “Vậy huynh nói năm mươi lượng ai đưa!” Chuyện đến bây giờ còn muốn chống chế sao!

Yến Hoài đương nhiên nói: “Mộc phường quản sự đưa.”

“Cái gì Mộc…” Ninh Vinh phản ứng lại, Yến Hoài chữ to không biết mấy cái. “Hi cẩn phường” ba chữ, Yến Hoài chỉ nhận nửa bên.

Ninh Vinh một ngọn lửa lên tới nửa đường, bị một chậu nước lạnh dội ngay vào đầu, hắn đầu óc choáng váng cơ hồ không đứng vững, lảo đảo ngồi xuống bên người Yến Hoài.

Thanh âm hắn phát run, dò hỏi Yến Hoài vay tiền từ đầu đến cuối.