Thái hậu hiền hòa vẫy tay, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Thiếu nữ thấy Thẩm Thanh Uyển bước vào, liền lập tức đứng dậy, cung kính hành đại lễ.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, chúc nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Thϊếp thân, Hỉ Thường Tại, xin vấn an Hoàng hậu nương nương."
Hỉ Thường Tại?
Không trách được cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc, thì ra là một trong những tú nữ mới nhập cung.
Chỉ là... tại sao nàng ta lại xuất hiện trong cung Thái hậu?
"Đứng lên đi, đã vào cung rồi thì đều là tỷ muội với nhau, không cần đa lễ."
Thái hậu mỉm cười nói: "Hoàng hậu, Hỉ Thường Tại là biểu chất nữ của ai gia. Năm xưa nàng từng diện kiến Hoàng thượng một lần, từ đó lòng mãi vấn vương, lần này mới xin ai gia ban ân chuẩn cho nàng tham gia tuyển tú. Không ngờ lại thực sự được chọn vào cung..."
Thẩm Thanh Uyển cười gượng, không biết nên nói gì.
Chuyện này... cũng không có gì bất ngờ cả.
"Hỉ Thường Tại, con lui xuống trước đi. Ai gia muốn nói chuyện riêng với Hoàng hậu."
"Vâng, cô mẫu."
Hỉ Thường Tại hành lễ xong liền rời khỏi Từ Ninh cung.
Trong tẩm cung giờ chỉ còn lại hai người, không khí bỗng chốc trở nên có phần ngượng ngập.
Thái hậu đã sớm nghe nói, sau bữa tối ở cung nàng, Hoàng đế lại đến chỗ Ngọc Quý Nhân, mà không lưu lại Khôn Ninh cung.
Bà đoán rằng Thẩm Thanh Uyển đến đây chính là để than phiền chuyện này. Dù sao trước kia, nàng ta chẳng thiếu lần vì những chuyện như vậy mà náo loạn.
Thái hậu còn đang nghĩ xem nên dỗ dành nàng thế nào, thì Thẩm Thanh Uyển đã mở miệng trước:
"Mẫu hậu, bệnh ho lâu nay của người đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Thái hậu thoáng sững sờ, không ngờ nàng lại hỏi chuyện này.
Cẩn thận nhớ lại, từ lần trước Thẩm Thanh Uyển bảo người dời hết hoa trong tẩm cung ra ngoài sân, bệnh ho của bà quả thực đã thuyên giảm. Thậm chí, mấy ngày nay hầu như không còn ho nữa.
"Khá hơn nhiều rồi, xem ra phương pháp của Hoàng hậu rất hữu hiệu."
Thẩm Thanh Uyển khẽ mỉm cười, trong lòng càng thêm chắc chắn suy đoán của bản thân:
"Mẫu hậu, hôm nay con cho người hầm lê tuyết với xuyên bối mẫu, món này giúp dưỡng phổi rất tốt. Dù không phải thuốc nhưng cũng có tác dụng hỗ trợ giảm ho hiệu quả."
Thái hậu có phần bất ngờ, khẽ gật đầu: "Hoàng hậu có lòng rồi. Trương ma ma, mau nhận lấy."
Lúc này, trong lòng Thái hậu lại cảm thấy có chút bất an.
Ba năm nay, mỗi lần Hoàng hậu đến Từ Ninh cung, không phải than vãn với bà thì cũng là ép bà phải hạ chỉ, buộc Hoàng đế đến Khôn Ninh cung.
Chuyện hiếu thuận này, bà vốn không dám mong chờ gì ở nàng ta. Chỉ cần nàng ta chịu an phận một chút, bà đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
"Mẫu hậu, thường ngày người có thể cho thêm ít mật ong vào trà. Mật ong có tác dụng rất tốt trong việc giảm ho, đôi khi còn hiệu quả hơn cả thuốc. Dù sao thuốc cũng có ba phần độc, thay vì uống quá nhiều thuốc đắng, thà rằng thử dùng dược thiện để điều dưỡng."
Thẩm Thanh Uyển tiếp tục thao thao bất tuyệt, khiến Thái hậu trong chốc lát lại không biết phải đáp lời ra sao.
"Phải rồi, nếu sau khi dời hoa đi mà bệnh của mẫu hậu đã khá hơn, vậy nhất định đừng để chúng trở lại. Nếu thực sự thích ngắm hoa, cũng không nên đặt quá gần. Ngự hoa viên tốt nhất cũng nên lui tới ít hơn một chút."
Thẩm Thanh Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy không còn gì cần dặn dò nữa, liền đứng dậy thi lễ.
"Mẫu hậu, nếu không còn chuyện gì khác, con xin cáo lui trước."
Thái hậu đờ người mất một lúc mới phản ứng lại, lập tức sai Trương ma ma đích thân tiễn nàng ra tận cung môn, còn ban thưởng thêm một hộp son ốc tử đái.
Sau khi Thẩm Thanh Uyển rời đi, Thái hậu trầm tư hỏi:
"Hoàng hậu đi rồi sao? Nàng ta không nói gì à?"
"Bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng hậu đã rời cung. Nô tỳ đã tiễn nàng đến tận cửa cung, nàng ấy quả thực không nói gì thêm."
"Thật sự không nói gì?"
"Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương không nhắc gì cả. Thái hậu nương nương, người nói xem, có khi nào Hoàng hậu sau trận bạo bệnh, đột nhiên đã nghĩ thông suốt rồi không?"
Thái hậu nheo mắt, ánh nhìn sâu xa:
"Nếu thực sự nghĩ thông suốt thì tốt, chỉ e nàng ta đang giả vờ. Ngươi có biết không, đêm mùng một, Hoàng đế căn bản không hề ở lại Khôn Ninh cung."