Một thanh niên điệu bộ lấc cấc tiến lại gần. Áo sơ mi hoa lòe loẹt, quần đen, cúc áo không cài chỉnh tề, vạt áo một bên thả lỏng, một bên nhét vào thắt lưng, đúng là kiểu điển hình của mấy thiếu gia ăn chơi.
Người trong đám đông nhận ra hắn, lập tức tránh xa vài bước.
Hắn huýt sáo, ánh mắt tà mị lướt qua Thương Khả Tâm.
"Mỹ nhân xinh đẹp thế này mà ru rú trong cái xe này không thấy tiếc sao? Theo tôi vào căn cứ đi, tôi bảo kê cô nhé? Tôi là Lăng Cửu, cháu trai của lãnh đạo căn cứ."
Thương Khả Tâm chỉ khẽ cười, không đáp. Mễ Tư đứng chắn trước mặt cô:
"Nếu khách có nhu cầu, xin mời mua hàng theo giá niêm yết."
Lăng Cửu liếc nhìn Mễ Tư, bĩu môi:
"Mỗi món 5 phần."
Khách hàng thì chẳng cần biết tốt xấu, chỉ cần có tiền là thượng đế. Nhìn 15 viên tinh hạch cấp 1 rơi vào cửa sổ giao dịch, Mễ Tư vui vẻ gói hàng.
Lăng Cửu chẳng mặn mà với đồ ăn, đưa hết cho thuộc hạ.
Trong đám người có một thanh niên đeo kính, tò mò cầm bánh bao cuộn ăn thử. Không lâu sau, hắn nhặt một viên đá dưới đất, siết nhẹ – viên đá lập tức nát vụn.
Những người xung quanh giật mình, nhưng phần lớn nghĩ rằng đó là nhờ sức mạnh sẵn có của người thanh niên.
Nhưng chính bản thân hắn biết rõ, hắn là dị năng giả hệ thủy, sức mạnh thể chất vốn yếu ớt, làm sao có thể bóp nát đá bằng tay không?
Không tin vào mắt mình, hắn kéo một đứa trẻ trong đám đông ra thử nghiệm. Trước khi ăn, đứa trẻ không thể làm gì viên đá. Nhưng sau khi ăn bánh bao cuộn, viên đá tuy không nát, nhưng cũng nứt một đường rõ rệt.
Lúc này, không ai còn dám cười nhạo nữa.
Những dị năng giả có tiền thừa liền tranh nhau mua hàng, vừa ăn vừa thử nghiệm. Không ai là ngoại lệ, tất cả đều cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong cơ thể.
Tin tức nhanh chóng lan khắp căn cứ. Kẻ tò mò, người cần dùng, hay những kẻ muốn nghiên cứu đều đổ xô tới quầy hàng.
Đáng tiếc, Mễ Tư chỉ chuẩn bị một lượng hàng có hạn. Đến trưa, toàn bộ thực đơn đã bán sạch. Cô thản nhiên thu dọn đồ đạc, treo bảng "Hết hàng – Mai quay lại", bỏ mặc đám đông vẫn còn tiếc nuối, đóng cửa nghỉ ngơi.
Nghe tiếng ồn ào không cam lòng của đám người bên ngoài, Mễ Tư liếc nhìn hơn 50000 điểm tích lũy kiếm được trong hôm nay, cuối cùng vẫn quyết định nâng cấp xe, bổ sung thêm nhiều chức năng. Cô cũng đã hiểu vì sao ở thế giới cổ đại, Vãn Vãn lại có thể tiêu cả triệu điểm tích lũy để mua chiếc xe mà Khả Tâm gửi tặng — người ta kiếm được, nên không sợ tốn!
Chỉ với một nút bấm, chiếc xe đã thay đổi diện mạo. Những cải tiến về tiện nghi và đẳng cấp bên trong rõ ràng hơn, nhưng bề ngoài chỉ có chút thay đổi nhỏ.
Phần khoang bếp thì hoàn toàn lột xác, tấm kính cửa sổ ban đầu được thay thế bằng vách xe có thể nâng lên làm bảng hiệu. Lớp kính trong suốt biến thành một màng chắn gần như vô hình, chỉ có thể đưa đồ từ trong ra ngoài, nhưng vật hay người bên ngoài không thể xâm nhập.
Góc trái của màng chắn vẫn giữ nguyên một ô cửa kính nhỏ, bên trên có hai màn hình cảm ứng bên trong và bên ngoài, giúp khách hàng trực tiếp đặt món tại quầy!
Tiện lợi thế này, một vạn điểm quả là đáng giá! Mễ Tư mơ hồ đoán rằng, nếu lần sau bỏ ra mười vạn điểm nâng cấp, có lẽ toàn bộ quy trình từ đặt hàng, thanh toán cho đến giao món đều sẽ được tự động hóa, còn họ chỉ việc tập trung nấu nướng.
Điều làm cô bất ngờ hơn cả là tất cả tủ chứa đồ trong xe đều thu nhỏ lại, nhưng sức chứa lại tăng lên đáng kể — tức là mỗi ngăn chứa giờ đây đều là một không gian lưu trữ thu nhỏ!
Vậy chẳng lẽ sau này, nếu tiếp tục nâng cấp, kích thước chiếc xe có thể thu nhỏ lại như ban đầu?
Trong mấy ngày qua, Tiêu Thời và Tiêu Diệu đều không ghé lại, nhưng công việc kinh doanh của Mễ Tư vẫn luôn đắt hàng. Chỉ sau một tuần, số dư tài khoản của cô đã đạt tới 75000 điểm!
Nếu nghiên cứu ra những món ăn có công dụng cao hơn, giá bán đắt hơn, thì giấc mơ tích lũy một trăm triệu điểm sớm ngày thành hiện thực cũng không phải điều bất khả thi!
Tích lũy được ba tấm vé rút thưởng, Mễ Tư quyết định bỏ thêm bảy nghìn điểm để rút một lần mười lượt, cô không tin lần này mình không trúng đồ tốt!
Một tuần trôi qua, bánh xe may mắn cũng thay đổi phần thưởng, bao gồm: 50 điểm, 1000 điểm, dao bếp vạn năng, rút thêm một lần, túi tùy thân chín ngăn, dị năng hệ hỏa, 50 cân thịt heo, 100 cây cải bắp, 5 viên thuốc cảm, vô hiệu hóa dị năng, bộ trang phục chống đạn biến hóa, và "Lần sau cố gắng".
Dùng một nghìn điểm để rút thưởng thực ra rất lỗ, phần lớn quà đều không đáng giá, nhưng những vật phẩm như dao bếp vạn năng hay vô hiệu hóa dị năng lại vô cùng hiếm có — dù có phải nạp đến khóc thì cũng không thể không nạp!
Kết quả mười lượt rút thưởng... thật khó diễn tả: bốn lần "Lần sau cố gắng", hai phần thịt heo, một phần cải bắp, hai con dao bếp vạn năng và một bộ trang phục chống đạn biến hóa.
Dao bếp vạn năng trông như một con dao bình thường, nhưng phần cán dao có thể mở ra để cài đặt chế độ. Cắt thịt, cắt hành, bổ hạch đào... đủ mọi lựa chọn kỳ quái. Khi chọn chế độ cắt hành, lưỡi dao sẽ biến thành kéo cắt đều, giống hệt dụng cụ nhà bếp hiện đại.
Bộ trang phục chống đạn thì càng hữu dụng hơn, phụ kiện hình huy hiệu trước ngực có thể điều chỉnh kích cỡ, màu sắc và kiểu dáng. Dù kiểu dáng không nhiều, chỉ có sơ mi, áo thun, áo trễ vai, áo bèo nhún, cùng quần jean, quần âu, váy dài và váy ngắn, nhưng màu sắc lại có thể thay đổi tùy ý.
Điều khiến Mễ Tư chú ý nhất là khả năng chống đạn, cô thử dùng dao thường rạch qua, nhưng lớp vải chẳng hề có lấy một vết xước, thậm chí miếng bánh gạo bên dưới lớp vải cũng không hề hấn gì.
Sự an toàn này khiến cô nảy sinh ý nghĩ, liệu có thể mặc đồ này để xuống xe đi dạo hay không?