Liễu Phiến ngừng hồi tưởng, lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách tầng một.
Làm sao bây giờ, nếu Tạ Văn Dật kiểm tra camera, thấy cậu định đẩy cửa ra ngoài, chắc chắn anh sẽ lôi cậu ra hành hạ.
Bây giờ Liễu Phiến ngoan ngoãn như vậy hoàn toàn không phải là vì cậu đã có tình cảm với Tạ Văn Dật, mà chỉ đơn giản là sợ anh, song lại không thể trốn thoát.
Nếu cậu ngoan ngoãn, Tạ Văn Dật sẽ rất dễ nói chuyện, nhưng hễ có một chút ý đồ bỏ trốn nào, Tạ Văn Dật sẽ biến thành ác quỷ.
Đúng lúc Liễu Phiến đang nghĩ cách thì cửa lớn bị đẩy ra, Tạ Văn Dật bước vào sân.
Liễu Phiến cắn răng, quyết định dù thế nào cũng không thể để Tạ Văn Dật vào phòng làm việc kiểm tra camera.
Tạ Văn Dật vừa vào cửa, Liễu Phiến liền nhào tới, nhỏ nhẹ gọi tên anh.
Cậu giả vờ ngoan ngoãn cất quần áo, tháo cà vạt cho anh.
Khóe miệng Tạ Văn Dật hơi nhếch lên, nhìn cái đầu xù xù của đối phương, anh đưa tay xoa cho rối tung lên.
“Hôm nay nhiệt tình vậy, em làm chuyện gì khuất tất à?”
Tạ Văn Dật vừa hỏi, Liễu Phiến đã cứng đờ, cậu thật sự không giỏi nói dối, nhất là nói dối trước mặt Tạ Văn Dật, đối phương giống như có hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu lời nói dối của cậu.
Vì vậy Liễu Phiến chuyển chủ đề, giả vờ như vì chuyện khác mà cầu xin hắn: “Em có thể về nhà một chuyến không?”
Khi nói dối, mu bàn tay Liễu Phiến để sau lưng không ngừng run rẩy, cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt nhìn thấu mọi thứ của Tạ Văn Dật.
“Không phải em còn quay video sao? Sao lại muốn về nhà?”
“Tôi về xong thì sẽ làm tiếp.”
Tạ Văn Dật tặc lưỡi, ôm Liễu Phiến ngồi xuống ghế sofa, bóp búi tóc nhỏ của Liễu Phiến, giọng điệu lạnh lùng: “Em biết không? Em nói dối tệ lắm.”
“Nói đi, ở nhà em đã làm gì, bây giờ em chịu nói ra, nể tình em ngoan ngoãn, anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Liễu Phiến nuốt nước bọt, vẻ mặt dè dặt: “Hôm nay em, em chỉ đột nhiên muốn... Muốn ra ngoài một lát thôi.”
“Nhưng mà em không có ra ngoài, em chỉ đẩy cửa một cái.” Liễu Phiến vội vàng bổ sung, nhìn sắc mặt Tạ Văn Dật, trong lòng cậu không khỏi thấp thỏm lo âu.
“Ừ.” Ngoài mặt Tạ Văn Dật không lộ điều gì, Liễu Phiến cứ đinh ninh chuyện này đã qua, kết quả buổi tối Tạ Văn Dật liền dạy cậu làm người.
Liễu Phiến nằm trên giường, chóp mũi ửng đỏ, mắt long lanh nước, Tạ Văn Dật hôn cậu một cái, dỗ dành: “Anh không so đo nữa.”
Liễu Phiến quay người lại.
Mẹ kiếp, thứ giả nhân giả nghĩa, hành hạ cho đã rồi mới nói không so đo.