Xuyên Sách: Cưỡng Ép Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 24: Cô bằng lòng làm chiếc lá xanh đó

Tô Nghiên Nghiên cũng nhắm mắt ngủ.

Hai người phụ nữ ngủ chung giường, tình bạn của họ lại càng bền chặt hơn.

Ngày hôm sau, Tô Nghiên Nghiên thức dậy trước. Cô ấy rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Trần Khê đã tỉnh giấc. Cô ấy đi đến, ngồi xuống mép giường, thấp giọng quan tâm hỏi: “Này, cô có biết không? Đêm qua cô đã khóc đấy.”

Trần Khê: “...”

Đêm qua cô đã khóc ư? Cô không có chút ấn tượng nào cả.

Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của cô, Tô Nghiên Nghiên do dự rồi nói: “Cô thực sự đã khóc đó. Cơ thể cô run rẩy, miệng còn lẩm bẩm…’bố ơi, con sai rồi, đừng đánh con mà…’.”

Trần Khê: “...”

Sau khi được Tô Nghiên Nghiên nhắc nhở, Trần Khê bỗng nhớ ra rằng cô đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, cha của cô từ quê nhà ở Uyển Thành đến đây tìm cô, ép cô kết hôn với Lưu Lôi. Cô không đồng ý, thế là ông giơ tay lên. Tay ông rất to, chỉ cần một cái tát là có thể đánh chết cô. Cô thật sự rất sợ hãi, tránh cũng không dám tránh. Giống như một con chó ngốc nghếch mà cô từng nuôi, khi bị đánh, nó chỉ biết co rúm người lại, ngoan ngoãn ở đó chịu sự trừng phạt. Nó tưởng rằng chỉ cần ngoan ngoãn thì chủ nhân sẽ nương tay. Nhưng nó quá ngây thơ, càng yếu đuối càng bị ép bức.

Người hiền sẽ càng bị bắt nạt, nếu không thì nào có mấy kiểu từ như “chèn ép” hay “bóc lột”? Thay vì trông chờ vào lòng tốt của người khác hay cái đạo đức giả tạo của người ta, chẳng thà mong rằng bản thân mình sẽ chạy nhanh hơn chút.

“Cô… Cô rất sợ cha mình sao?”

Tô Nghiên Nghiên nhìn điệu bộ của Trần Khê, đoán rằng có lẽ cô ấy đã từng chịu bạo hành gia đình.

Trần Khê không muốn để lộ vết thương lòng của mình, chỉ cười nhạt: “Cha tôi rất nghiêm khắc, chúng tôi đều sợ ông ấy.”

Thấy cô không muốn nói thêm, Tô Nghiên Nghiên cũng không hỏi nữa.

Trần Khê xuống giường, đi rửa mặt thay đồ, còn lấy một bộ quần áo cho Tô Nghiên Nghiên. Hai người họ có dáng người ngang ngang nhau.

Tô Nghiên Nghiên không khách sáo, cầm bộ quần áo rồi mặc vào, cười nói: “Tôi là con một, lúc nào cũng muốn có một người chị gái hoặc em gái.”

Cô ấy kéo Trần Khê đến đứng trước gương, nhìn hai người có chiều cao tương đương, cùng có mái tóc đen nhánh, không nhịn được mà thốt lên: “Cô nhìn xem, chúng ta giống nhau quá, cứ như chị em song sinh vậy.”

Trần Khê nhìn vào gương, chính cô cũng hơi bất ngờ, đúng là rất giống nhau: Cùng mặc áo sơ mi trắng với quần short, chiều cao lẫn vóc dáng ngang nhau, khí chất dịu dàng, ít nói cũng giống nhau. Vẫn mái tóc đen dài ấy và khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, nhìn thoáng qua chẳng khác nào chị em sinh đôi.

“Có lẽ đây là duyên phận.”

Trần Khê mỉm cười với hình ảnh trong gương.

Tô nghiên Nghiên cũng cười, nụ cười ngọt ngào và đáng yêu.

Nhưng Trần Khê chợt nhận ra: bọn họ cũng không hoàn toàn giống nhau. Ít nhất thì khi nhìn kỹ, cô không xinh đẹp bằng Tô Nghiên Nghiên. Nhưng như thế cũng tốt, hoa đỏ phải có lá xanh làm nền. Cô bằng lòng làm chiếc lá xanh ấy.

“Đi thôi, Nghiên Nghiên. Chúng ta còn phải đi làm nữa.”

Hai người sánh vai bước xuống lầu.

Trần Khê đạp chiếc xe điện chở Tô Nghiên Nghiên đến trường mầm non.