Xuyên Sách: Cưỡng Ép Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 20: Cô là cô gái xứng đáng được yêu thương

Vì vậy cuộc trò chuyện này thực sự rất quan trọng.

Trần Khê nghịch điện thoại, nghe cô ấy nói tiếp…

“Tôi có gì để xứng đáng được yêu? So với những cô gái bên cạnh anh ta thì tôi quá tầm thường.”

Tô Nghiên Nghiên không tự tin, hoặc có thể nói cô ấy luôn không tự tin, thời còn học trung học, cô ấy cũng rất bình thường nhưng sao Tạ Trừng lại chọn cô ấy? Nếu anh chỉ muốn chơi đùa với những cô gái thì có rất nhiều hoa khôi sẵn sàng sà vào lòng anh mà. Tô nghiên Nghiên không hiểu, thực sự không hiểu.

Nhưng Trần Khê lại hiểu. Tô Nghiên Nghiên là người phụ nữ đầu tiên của Tạ trừng, cũng giống như Tạ trừng là người đàn ông đầu tiên của Tô Nghiên Nghiên vậy. Họ không thể quên nhau, nhất là khi còn ở độ tuổi trung học, cái tuổi ngây thơ và cuồng nhiệt. Cô ấy có thể không xinh đẹp, không nổi bật nhưng cô ấy luôn có một điều đặc biệt khiến anh bị thu hút. Mỗi người có một sở thích riêng, có câu trong mắt mình, người yêu hóa Tây Thi mà.

Suy nghĩ một lúc, cô nói: “Nghiên Nghiên, tôi từng xem một chương trình hài kịch, có một cô diễn viên tên là Dương Lệ, cô ấy có quan điểm về tình yêu như thế này. Cô ấy nói cô ấy có một nguyên tắc khi yêu, đó là cô ấy sẽ chủ động theo đuổi người khác, vì cô ấy chỉ muốn yêu đương với những người không xứng với mình. Cô ấy muốn mỗi khi xuất hiện cùng bạn trai, người khác sẽ không nói rằng cả hai nhìn rất xứng đôi, trai tài gái sắc, mà cô ấy muốn nghe người ta sẽ nói, ồ, người phụ nữ này có chút đặc biệt.”

Tô Nghiên Nghiên cũng đã từng nghe qua những lời thoại này, cô ấy im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Dương Lệ là một người phụ nữ rất tự tin và đầy sức hút.”

Trần Khê gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy. Cô cũng phải tự tin. Hãy tin rằng bản thân xứng đáng được yêu thương, xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất.”

Khi cô nói những lời này, mắt cô luôn nhìn vào mắt Tô Nghiên Nghiên, ánh mắt chân thành và dịu dàng như thể đang truyền sức mạnh.

Tô Nghiên Nghiên cảm thấy trái tim ấm lên nhưng cũng không nói gì thêm.

Cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng, nhưng chỉ được vài giây, cửa phòng bỗng vang lên tiếng “rầm rầm”.

Tô Nghiên Nghiên khẽ rùng mình, cảm thấy có điều không hay sẽ tới.

Trần Khê cũng có cảm giác giống cô ấy, Tạ Trừng đã tìm đến. Anh giống như một vị hoàng đế khi ở thành phố Thâm Quyến, muốn tìm ai đó dễ như trở bàn tay.

“Cô muốn tôi mở cửa không?”

Giọng Trần Khê nhẹ nhàng, nụ cười mang theo sự an ủi: “Nếu cô muốn gặp anh ta, tôi có thể giúp cô.”

Dù cô sợ Tạ Trừng, nhưng cô rất tỉnh táo, hiểu rõ mình nên duy trì mối quan hệ với ai. Từ đầu đến cuối, cô chỉ muốn bám chặt lấy Tô Nghiên Nghiên mà thôi.

Tô Nghiên Nghiên cắn môi, nhìn về phía cửa.

“Rầm rầm…” Tiếng bên ngoài cửa vẫn vang lên, âm thanh lộ ra vài phần sốt sắng.