Xuyên Sách: Cưỡng Ép Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 8: Là tôi không tốt, không xứng với anh

Tim cô hẫng một nhịp, có chút thương hại Tô Nghiên Nghiên. Tạ Trừng là kiểu đàn ông rất dẻo dai trên giường, một đêm ba bốn lần, với thân thể gầy gò của cô ấy e là sẽ rất thê thảm.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh.

Trần Khê gộp hai lớp lại, dạy chúng đếm số, hát hò và chơi trò chơi.

Đến năm giờ chiều, xác nhận đúng là phụ huynh của các bé rồi mới lần lượt để họ đón con về.

[Bọn trẻ đều đã về nhà, cô có thể yên tâm rồi.]

Cô gửi tin nhắn trên Wechat cho Tô Nghiên Nghiên.

Nhưng mãi mà cô ấy chưa trả lời.

Cô cũng không đợi nữa.

Sáu giờ tan làm luôn.

Cô đi tìm chiếc điện thoại của mình, chuẩn bị đạp xe về nhà thì nhận được cuộc điện thoại của người bạn trai trên danh nghĩa, Lưu Lôi.

Ôi, quên mất chuyện chia tay rồi.

“Hôm nay là sinh nhật anh, em đừng có quên đấy. Nhớ mặc đẹp một chút.”

Giọng điệu nhắc nhở của Lưu Lôi có chút ẩn ý.

Trong tiểu thuyết, anh ta muốn nhân dịp sinh nhật để tiến thêm một bước trong mối quan hệ với cô.

Nhưng tính cô bảo thủ, dù nói gì cũng nhất quyết chờ đến đêm tân hôn.

Tuy hắn không hài lòng nhưng vẫn tỏ vẻ tôn trọng cô, còn nói cô là một cô gái tốt, nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt.

Toàn là giả dối!

Trần Khê nhìn vào màn hình điện thoại, xem xét lại cách ăn mặc của mình: mặt mộc hoàn toàn, tóc cột thấp kiểu đuôi ngựa, trông có vẻ già dặn, áo thun trắng phối với quần bò đen, ý, trên áo còn có dấu bàn tay đen thui của đám trẻ để lại nữa.

Đúng là không có gì đặc sắc.

Cô cười khẽ nhưng cũng chẳng bận tâm.

Vẻ đẹp đối với cô chẳng có ý nghĩa gì.

Cô không có hứng thú với việc quyến rũ đàn ông, tiếp cận Tô Nghiên Nghiên cũng chỉ vì bản thân cô mà thôi.

Tạ Trừng là người rất hào phóng, chỉ cần làm cho Tô Nghiên Nghiên vui vẻ thì hắn sẽ không keo kiệt với cô.

Nghĩ thông suốt rồi, cuộc sống dường như cũng có chút hy vọng hơn.

Cô đội mũ bảo hiểm lên, đạp chiếc xe điện đến quán lẩu nổi tiếng đã hẹn trước.

Lưu Lôi là người nghiện ăn lẩu.

Anh ta ăn cay không biết chán, còn Trần Khê thì ngược lại, cô không thể ăn cay.

Anh ta rõ ràng biết điều đó nhưng lần nào cũng chọn quán lẩu, không thèm để ý đến cảm nhận của cô.

Cô đã từng ngốc nghếch đến mức nào?

Lại đi lấy một người đàn ông như vậy?

Thật quá ngu ngốc.

May mà giờ cô đã tỉnh ngộ rồi.

Cô bước vào quán lẩu, vừa ngửi thấy mùi cay nồng đã hắt hơi một cái, mũi rất khó chịu.

Nhưng khi nghĩ đến việc chia tay với Lưu Lôi thì trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.