Người Yêu Cũ Lạnh Lùng Hôm Nay Lại Đến Dụ Dỗ Tôi

Chương 6: Tiếng bước chân (2)

Học sinh lớp 12/1 im phăng phắc, có vài người tiếp tục cúi đầu viết bài, số còn lại dùng ánh mắt liếc nhìn Nguyễn Tân Thư đang đứng.

Những ánh mắt đó có cái tỏ ra hả hê, có vài ánh mắt không vui và mang theo ác ý, có lẽ còn có nhiều người cảm thấy Nguyễn Tân Thư đang ảnh hưởng đến tiến độ học tập của họ.

Nguyễn Tân Thư cúi đầu, trong lòng cảm thấy buồn bực, vẫn trước sau như một, không muốn nghe.

Chỉ là cô cảm thấy người vốn luôn vùi đầu làm bài tập, Sở Úc, cũng đang nhìn mình, nhất thời nín thở.

Không hiểu sao, cô cảm thấy vành tai mình chợt nóng bừng.

Nguyễn Tân Thư không biết vẻ mặt của Sở Úc hiện tại thế nào.

Cô có chút hy vọng Sở Úc cũng giống như mọi ngày, cúi đầu nghiêm túc giải đề, tập trung vào những con chữ trên sách giáo khoa.

Hy vọng cô ấy không nghe thấy những lời vừa rồi của Thẩm Nhạc.

Hy vọng cô ấy... Đừng nhìn mình nữa.

"Cha mẹ các em giúp được các em bây giờ, nhưng có thể giúp cả đời sao?"

Thẩm Nhạc tiếp tục đập mạnh thước vào bức tường phía sau: “Em không thể nghĩ cho cha mẹ mình một chút à?"

"..." Nguyễn Tân Thư vẫn không nói gì.

"Đến văn phòng của tôi đứng phạt, tự kiểm điểm đi!"

--

Nguyễn Tân Thư đứng từ tiết cuối buổi chiều cho đến tận tiết tự học buổi tối.

Khi chuông reo tan học tiết tự học buổi tối, Thẩm Nhạc mới thả cô về.

Cuối cùng ông còn phê bình gì đó mà Nguyễn Tân Thư không nhớ rõ, tóm lại là chê trách thái độ học tập của cô, nói cô đạo đức kém, không có chí tiến thủ, người như cô ra ngoài xã hội, rời xa vòng tay cha mẹ thì chẳng làm được gì, còn bảo không phải ông ta muốn quản thúc Nguyễn Tân Thư, mà sau này lớn lên, ra đời, Nguyễn Tân Thư muốn có người quản cũng không được.

Khi ông ta nói chuyện, giọng điệu rất tệ, nhưng dù giọng điệu của ông có tệ đến đâu, Nguyễn Tân Thư cũng cảm thấy không khó chịu bằng một ánh mắt của Sở Úc nhìn mình.

"Về đi." Thẩm Nhạc giận dữ nói.

Nguyễn Tân Thư im lặng ra khỏi văn phòng.

Học sinh trong khu nhà học đều đã về hết, trên hành lang chỉ còn lại lác đác những ánh đèn khẩn cấp màu xanh lục.

Khi Nguyễn Tân Thư quay lại tòa nhà học của lớp 12, trong lớp đã không còn ai.

Cô liếc qua thùng rác, học sinh lớp 12/1 luôn chấp hành nội quy rất nghiêm chỉnh, đống rác bên trong thùng rác, bao gồm cả bản phác họa của cô, cũng bị bạn trực nhật hôm nay dọn sạch sẽ.

Nguyễn Tân Thư chợt nhớ ra hình như bình thường sau khi dọn dẹp lớp học, rác sẽ được đổ dồn về khu vực để rác ngay góc khuất tầng lầu, vì thế lại vội vàng chạy nhanh đến chỗ đặt thùng rác lớn bên ngoài lớp 12/1.

Chỉ có điều, hôm nay tốc độ dọn dẹp của cô lao công nhanh lạ thường, vài cái thùng rác màu xanh lam đặt cạnh nhau, bên trong sạch trơn, trống không.

"..."

Nguyễn Tân Thư đứng trước thùng rác một lúc lâu, cuối cùng nhìn hành lang tối đen, mệt mỏi ngồi xổm xuống.

Cô đã đứng từ tiết tư buổi chiều đến tận khi tan học tiết tự học buổi tối.

Hơn nữa, vì bị phạt đứng nên cũng không thể cùng đám Tống Mân ăn cơm chiều, hiện tại cả người đều kiệt sức.

Nguyễn Tân Thư bắt đầu cảm thấy một cơn bực bội trào lên từ lòng bàn chân, cô vừa nghĩ nên giải quyết bữa tối nay như thế nào, vừa đi thẳng về phía lớp học.

Nhà ăn trường học cũng đã đóng cửa.

Các hàng quán nhỏ trước cổng trường chắc giờ này cũng đã dọn dẹp xong.

Ở nhà cũng không có ai.

Đói quá đi.

Cô đang mải suy nghĩ thì chợt giật mình nhận ra, giữa tiếng bước chân của mình còn có một âm thanh khác – tiếng bước chân của ai đó.

Nguyễn Tân Thư khẽ khựng lại, rồi lại bước đi nhanh hơn.

Tiếng bước chân đằng sau dường như cũng nhanh theo.

Nguyễn Tân Thư bỗng nhớ đến trước đây từng nghe Tần Đình Sâm kể một câu chuyện.

... Đây là chuyện có thật, xảy ra ở lớp chuyên ngoại ngữ trường chúng ta, trước kia, có một học sinh tan học về muộn.

Khi học sinh đi qua hành lang trường học, dường như nghe thấy tiếng bước chân mình vọng lại.

Cậu ta nghĩ đã muộn thế này sao còn có bạn học nào chưa về, vì thế quay đầu lại nhìn, phát hiện hành lang phía sau trống trơn, không một bóng người.

Học sinh này cảm thấy có lẽ là ảo giác của mình, thế là lại tiếp tục đi, lúc này lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân vọng lại...

Học sinh có chút nghi hoặc, liền dừng lại.

Tiếng bước chân vọng lại cũng biến mất.

Học sinh kia lại quay đầu ra sau, phía sau vẫn không có ai.

Cậu ta nghĩ chắc có lẽ mình nghe nhầm.

Chỉ là, trong lòng học sinh vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, thế nên bất ngờ tăng tốc, đi nhanh hơn, mà âm thanh vọng lại kia dường như không lường trước được việc cậu ta đột ngột đi nhanh, bị chậm mất vài nhịp.

Học sinh sốt ruột trong lòng, nhưng một lát sau, tiếng vọng lại chợt nhỏ dần.

Học sinh thầm nghĩ người đằng sau có lẽ đã đi xa, liền yên tâm trở lại.

Cậu ta quay đầu lại...

"Sau đó thì sao?" Nguyễn Tân Thư hỏi Tần Đình Sâm chuyện tiếp theo.

"Sau đó ấy à..." Tần Đình Sâm quay lưng về phía Nguyễn Tân Thư, im lặng một lúc. Đột nhiên, cậu ta quay ngoắt lại, làm ra vẻ mặt đáng sợ rồi bất ngờ hét lên: “Á----".

Nguyễn Tân Thư bị Tần Đình Sâm dọa sợ đến mức ngã từ trên ghế xuống đất.

Nhớ lại chuyện này, Nguyễn Tân Thư hít sâu một hơi, cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi.

Hành lang yên tĩnh đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân không ngừng vọng lại.

Trùng hợp, bóng đèn hành lang tầng hai gần đây không được tốt, đèn trên đoạn hành lang Nguyễn Tân Thư đang đi đều hỏng, đoạn phía trước có cái hỏng, có cái không, có vài cái đang nhấp nháy.

Nguyễn Tân Thư nhìn đoạn đường đèn chập chờn, càng cảm thấy câu chuyện Tần Đình Sâm kể có khi là sự thật.

Cô khẽ run run, hít sâu một hơi, càng đi nhanh hơn.

Nhưng tiếng bước chân đằng sau cũng không biến mất, ngược lại cũng trở nên nhanh hơn.

Nguyễn Tân Thư khẽ cắn môi, vào khoảnh khắc nhìn thấy một cái bóng đen đến gần sau lưng mình, Nguyễn Tân Thư hít mũi, cắn răng quay đầu nhìn lại...

Thấy Nguyễn Tân Thư quay lại với vẻ mặt nghiêm trọng và có phần căng thẳng quá mức, Sở Úc cũng vô thức dừng chân.

"Cậu đang làm gì?" Sở Úc hỏi, giọng nói cô ấy vẫn trước sau như một, lạnh lùng mà trong trẻo.

Cô ấy mặc đồng phục mùa hè, tay ôm một chồng sách vở, nhìn qua chẳng có chút liên quan gì đến yêu ma quỷ quái, thậm chí còn có phần xinh đẹp quá mức.

Nguyễn Tân Thư nhìn Sở Úc, gần như toàn thân mất hết sức lực, khẽ run rẩy thở phào nhẹ nhõm.

Không biết là vì căng thẳng quá độ hay là bởi tâm trạng đang căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng, mà ngay khi vừa thở ra, trong mắt liền dâng lên một làn sương, nước mắt trực trào ra.

Nguyễn Tân Thư muốn giấu đi những giọt nước mắt của mình, nhưng lại không có cách nào, giọng nói cũng mang theo chút hờn dỗi: “Cậu đi đường sao không lên tiếng?"

Sở Úc nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, đột nhiên tự hỏi về hành động của mình, cô ấy im lặng vài giây, nghiêm túc hỏi: "Đi đường cần phải lên tiếng sao?"

"Cần chứ." Nguyễn Tân Thư đưa tay quệt nước mắt.

Sở Úc nhìn những giọt nước mắt còn chưa lau khô vương trên má Nguyễn Tân Thư, cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ cúi đầu, lặng lẽ đưa món đồ đang cầm trên tay đến trước mặt Nguyễn Tân Thư.

"Vừa rồi mình đi hỏi thầy giáo chút chuyện, đúng lúc gặp cậu, tiện thể muốn đưa cái này cho cậu."

Nguyễn Tân Thư nhìn bản phác họa quen thuộc trong tay Sở Úc, có chút bàng hoàng.

Cô ngây người vài giây, rồi khẽ dụi mắt.

... Thật là.