--
Nguyễn Tân Thư hoàn toàn không cảm thấy mình có thể làm bạn với Sở Úc.
Giữa họ, một người thì mỗi kỳ kiểm tra luôn đứng đầu bảng, người kia lại chật vật ở vị trí thứ năm mươi từ dưới lên.
Người thì như một chiếc đồng hồ chính xác, chưa bao giờ đi học muộn, kẻ thì gần như ngày nào cũng trễ giờ, thậm chí đến lớp rồi cũng chỉ cắm cúi vẽ.
Theo quan sát của Nguyễn Tân Thư, mỗi sáng Sở Úc sẽ nghiêm túc học từ mới, giữa trưa sẽ chăm chỉ làm bài tập, tối đến còn phải ôn lại, tổng kết những kiến thức đã học cả ngày, ngay cả hỏi bài giáo viên cũng có hẳn một cuốn sổ nhỏ riêng.
Nguyễn Tân Thư thấy cô ấy còn thường xuyên giúp các bạn khác giải bài, người khác mà gặp chuyện gì nhờ cô ấy giúp, gần như đều được đáp ứng, hơn nữa mỗi khi làm việc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chuyện gì cũng có thể hoàn thành tốt.
Nếu trên đời có cuộc thi "thiếu nữ ngoan ngoãn hoàn hảo", Nguyễn Tân Thư nghĩ Sở Úc chắc chắn có thể dễ dàng giành giải nhất.
Nhưng cô lại cảm thấy, sống một cuộc sống như Sở Úc quả thực nhàm chán vô cùng.
Nếu không phải vì Nguyễn Tân Thư chuyển lớp, có lẽ nhiều năm sau, nếu có gặp thoáng qua Sở Úc trên đường, cô cũng sẽ chỉ nghĩ thầm người này xinh đẹp thật, còn về việc cả hai đã từng học chung trường cấp ba thì hoàn toàn không biết.
--
Hai tuần sau khi Nguyễn Tân Thư chuyển lớp, vào một tiết toán buổi chiều.
Thầy giáo dạy toán Thẩm Nhạc đang viết bảng.
Là một giáo viên lớn tuổi, có vẻ như thầy cảm thấy nếu không viết lên bảng thì học sinh không tiếp thu hết được kiến thức, nên mặc kệ tiến độ, hiệu suất ra sao, đến nay thầy vẫn luôn kiên trì dạy học bằng bảng.
Tiết này giảng bài về hàm số, Nguyễn Tân Thư trước giờ không nghe giảng, trong tiết toán lại càng dốt đặc cán mai, có nghe cũng không hiểu.
Cô liếc qua tấm bảng đen không rõ đang viết gì, vài phút sau, vẫn trước sau như một, ngồi tại chỗ chăm chú phác họa nhân vật.
Trái ngược với Nguyễn Tân Thư, ở bên cạnh, Sở Úc đang chăm chú ghi chép, giống như đa số học sinh trong lớp.
Về cơ bản, ở lớp 12/1 đều là những học sinh có khả năng thi vào các trường đại học hàng đầu, thế nên thái độ học tập đều rất nghiêm túc.
Chỉ là khoảng tầm tháng chín này là thời điểm đầu thu, hơi nóng ẩm còn sót lại sau mùa hè nóng bức khiến cho không khí trong lớp luôn ẩm thấp, thêm nữa đây lại là tiết tư vào buổi chiều, với cường độ học tập cao, trong lớp có vài người đã mệt mỏi rã rời.
Phấn viết cọ xát trên bảng đen liên tục phát ra tiếng sột soạt.
Tiếng phấn viết có lẽ có tác dụng ru ngủ, một học sinh ngồi chéo phía trước Nguyễn Tân Thư đang dùng tay chống cằm nghe giảng, không cẩn thận ngủ gật.
Khi Thẩm Nhạc quay người lại, có vẻ như đã để ý tới học sinh kia, ông im lặng một lát, mà học sinh nọ vẫn đang nhắm nghiền mắt.
Vì thế, Thẩm Nhạc dùng sức ném viên phấn vào đầu người đó.
"A?"
Người đó lập tức bị phấn ném trúng, khẽ hít mũi, có vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
"Chu Dịch.” Thẩm Nhạc gọi tên học sinh kia, lại chỉ vào bảng đen phía sau: “Em lên giải bài này."
Bạn học tên Chu Dịch bị gọi lên, nhìn hai đề bài sau lưng Thẩm Nhạc, nhất thời khựng lại.
Cậu ta là một học sinh học toán khá tốt, tuy rằng còn kém Sở Úc, nhưng cũng thuộc dạng hàng đầu lớp 12/1, chỉ là vì vừa rồi ngủ quên mất, không biết Thẩm Nhạc đang hỏi đến đề nào.
"Em xin lỗi, thầy Thẩm, đề nào ạ?"
Thẩm Nhạc nghe xong, vẻ mặt sa sầm. Ông vươn tay cầm lấy cây thước tam giác màu vàng trên bảng, đập mạnh xuống bảng.
"Chu Dịch, Chu Dịch, có phải em nghĩ mình hiểu hết rồi không? Cảm thấy kỳ thi đầu năm kết quả không tệ nên có thể ngủ gật à?"
Tuy rằng Thẩm Nhạc là giáo viên toán, nhưng có lẽ bình thường cũng chăm chỉ vận động, làn da rám nắng, trông như một vận động viên leo núi.
Khi ông quát lên rất có uy.
"Em đã lớp mười hai rồi! Vào lúc này mà còn có tâm trạng ngủ trong lớp à?"
Tiếng mắng của Thẩm Nhạc lớn đến mức xuyên qua tường, lớp 12/2 ở cạnh bên vốn đang đọc bài tiếng Anh có vẻ như cũng vì tiếng mắng này mà ngừng lại.
Nguyễn Tân Thư cũng bị tiếng quát đột ngột của Thẩm Nhạc dọa, không cẩn thận hất phải cục tẩy, cục tẩy lập tức từ trên bàn rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh giày da của Thẩm Nhạc.
Thẩm Nhạc liếc qua cục tẩy bên cạnh giày, ông không nhặt lên mà chỉ là tiện thể nhìn lướt qua mặt trên vở của Nguyễn Tân Thư, lập tức nhíu chặt mày.
Cuốn vở trước mặt Nguyễn Tân Thư trống trơn, không có một chữ.
Cục tẩy trên tay cô đang xóa dở một bức phác họa, có thể thấy hình dạng ban đầu có lẽ là một bức tượng Hy Lạp, Thẩm Nhạc lập tức hít sâu một hơi, gương mặt rám nắng giận dữ đến mức đỏ bừng.
Ông đặt quyển sách lên trên bục giảng, cầm cây thước tam giác tiến đến trước mặt Nguyễn Tân Thư, gõ gõ lên mặt bàn.
"... Đứng lên." Giọng nói rất trầm.
Nguyễn Tân Thư liếc qua cục tẩy vừa bị Thẩm Nhạc giẫm qua dưới chân, lại liếc đến cây thước tam giác trong tay ông.
Cô cảm thấy cây thước tam giác này như một khẩu súng máy, vì thế rất nghe lời, buông bút chì trong tay xuống, đứng lên.
"Em đang làm gì?" Thẩm Nhạc bước đến trước mặt cô: “Em có biết đây là tiết gì không?"
Nguyễn Tân Thư không nói gì, tay siết chặt hơi rụt về sau.
Thẩm Nhạc quét mắt qua tờ giấy vẽ để trên bàn, im lặng một lát, đột nhiên gom hết lại, định ném vào thùng rác.
"Thầy ơi..." Tay Nguyễn Tân Thư theo phản xạ, giơ lên muốn ngăn lại.
Thẩm Nhạc không quan tâm đến cô, tập giấy vẽ lập tức bị ném vào thùng rác.
Nguyễn Tân Thư có chút ngơ ngác nhìn Thẩm Nhạc, nhưng ông chỉ liếc cô một cái, có vẻ như cảm thấy Nguyễn Tân Thư nên xin lỗi mình.
Nguyễn Tân Thư nhìn thùng rác, khẽ mím môi, không nói gì.
"Từ khi em chuyển đến lớp này, không khí học tập của cả lớp đều kém đi." Thẩm Nhạc thấy cô không nói gì, cầm thước kẻ gõ mạnh xuống bàn cô.
Tiếng thước kẻ đập xuống bàn vang vọng trong lớp học.
Nguyễn Tân Thư cảm thấy lời này có chút vô lý, cô cảm thấy mình đang bị "giận cá chém thớt".
Người ngồi trước ngủ gật không liên quan gì đến mình.
Nguyễn Tân Thư rất muốn phản bác lại, không phải bản thân cô muốn chuyển đến lớp này, nhưng cô biết nếu nói như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, vì thế tiếp tục im lặng.
Từ bé, khi bắt đầu đi học, cô đã biết được, không thể cãi nhau với người lớn.
Họ cảm thấy mỗi lời nói của họ đều có lý, mà trẻ con thì nên im lặng, cố gắng hiểu cho họ.
Nhưng có vẻ như chú ý đến vẻ mặt khó coi của Nguyễn Tân Thư, Thẩm Nhạc càng thêm tức giận: “Sao? Em trừng mắt nhìn tôi làm gì? Cảm thấy tôi vô lý à? Thái độ này của em là sao?"
Nguyễn Tân Thư cổ họng khẽ nghẹn lại, nhỏ giọng nói: "Em không có trừng."
"Em vừa nói gì?"
"..." Nguyễn Tân Thư nhớ đến chuyện càng phản bác kiểu giáo viên thế này chỉ càng nhận lại sự công kích mạnh mẽ hơn, vì thế lại im lặng một chút, hít một hơi nói: "Em xin lỗi."
"..." Thẩm Nhạc tiếp tục đập bàn: “Xin lỗi? Em xin lỗi ai? Em nghĩ rằng xin lỗi một câu thì có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"
"Đây là thái độ mà một học sinh nên có sao? Tôi thấy em suốt ngày vẽ vời, cũng chẳng vẽ ra cái gì ra hồn, không biết gọi là gì nữa."
Ngón tay Nguyễn Tân Thư run lên, cô bấu chặt cây bút chì trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch.
"Tôi nói cho các cô các cậu biết, đừng tưởng mình có cha mẹ “ghê gớm” chống lưng rồi muốn làm gì thì làm."
Thẩm Nhạc nâng cao giọng quát, ông nhìn quét qua toàn bộ học sinh trong lớp một vòng.
Giọng nói của ông ta so với độ tuổi này rất khỏe khoắn, đầy uy lực, vang vọng rất lớn.
"Tôi không quan tâm cha mẹ các em có phải cổ đông hay không, cũng chẳng cần biết các em có “đi cửa sau” mà vào đây hay không. Tôi sẽ không vì thế mà coi trọng bất kỳ ai trong số các em, cũng không có chuyện dựa vào gia thế của các em mà ưu ái, cho đặc quyền! Học hành chăm chỉ mới là con đường đúng đắn."