Thật ra, Cố Vô Ưu mới xuyên tới đây mấy ngày, làm gì nghe nói qua danh tiếng gì của Lệnh Hồ Xung? Chỉ là hắn vốn biết rõ các nhân vật trong thế giới này, lại thấy đối phương dùng kiếm pháp Hoa Sơn, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, lại thêm gương mặt tiêu chuẩn “con cưng chính phái”… Nếu còn đoán không ra thì đúng là phụ lòng các tiền bối xuyên không rồi.
Bỏ qua những chuyện vụn vặt, hiện giờ Lệnh Hồ Xung đã tỉnh, Cố Vô Ưu liền bắt mạch lại cho cậu. Thấy mạch đã ổn định, sắc mặt tuy chưa hồng hào nhưng cũng không còn trắng bệch như khi mới trúng tên, hắn mới yên tâm.
Lệnh Hồ Xung nhân lúc hắn bắt mạch cũng vận khí tự kiểm tra một lượt. Kết thúc xong, cậu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn Cố Vô Ưu: “Y thuật của đạo trưởng quả thật cao minh! Vết thương của ta đã đỡ hơn phân nửa rồi!”
Cố Vô Ưu thầm nghĩ: Đó là đương nhiên! Vì để đảm bảo nhân vật chính không “toang”, hắn đã lấy ra loại thuốc trị thương mạnh nhất của mình, vết thương mà không lành nhanh thì chẳng phải uổng phí tâm huyết của hắn sao? Nhưng những lời này không thể nói toạc ra, hắn đành dày mặt gật nhẹ: “Chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến.”
Hành động điềm nhiên của hắn rơi vào mắt Lệnh Hồ Xung, lại càng khiến đối phương thêm phần cao thâm khó lường, thanh nhã tuyệt trần.
Lúc này, Cố Vô Ưu còn chưa biết mình đã bị dán nhãn “thần y”. Hắn đang nghĩ đến chuyện của Thập Nhị Lâu, sợ bọn họ lại giở trò đánh úp, khiến Lệnh Hồ Xung vì hắn mà lại bị vạ lây, nên liền nói:
“Vết thương của ngươi đã đỡ hơn phân nửa, đợi trời sáng thì hãy rời khỏi nơi này.”
Lệnh Hồ Xung ngẩn ra: “Vậy còn đạo trưởng thì sao?”
Cố Vô Ưu đáp: “Ta còn có việc phải làm.”
Lệnh Hồ Xung hỏi tiếp: “Trước đây đạo trưởng cũng nói là có việc, không biết là chuyện gì, có thể tại hạ giúp được chăng?”
Cố Vô Ưu khẽ lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của ngươi, ta tự lo liệu được.”
Lệnh Hồ Xung im lặng chốc lát, rồi cậu vẫn không nhịn được mà nói:
“Tại hạ biết đạo trưởng là bị người hãm hại, nhưng vì sao không đi giải thích với Kim Bộ Đầu? Giờ lệnh truy nã đã ban ra, không ít người trong giang hồ đều sẽ tìm đạo trưởng gây phiền toái. Giờ mà muốn làm gì cũng sẽ bị trói tay trói chân, thật là không thỏa đáng.”
Cố Vô Ưu thở dài trong lòng, nhưng giọng vẫn lãnh đạm:
“Giang hồ xưa nay lòng người khó lường. Cho dù ta có lòng giải thích, họ chưa chắc đã tin. Trái lại còn có thể bị người khác lợi dụng lần nữa, khiến ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Lệnh Hồ thiếu niên, ngươi mới xuống núi chưa lâu, vẫn chưa biết giang hồ hiểm ác đâu!
Lệnh Hồ Xung nghẹn lời: “Tại hạ nguyện thay đạo trưởng giải thích…”
Ánh mắt Cố Vô Ưu khẽ lóe, giọng lạnh đi:
“Ngươi giải thích, họ liền tin sao?”
Lệnh Hồ Xung cuối cùng cũng câm nín, cậu không nói thêm được gì.
Cố Vô Ưu thấy mình vừa đánh tan tam quan của Lệnh Hồ Xung, sợ làm hỏng một thiếu niên quang minh chính trực, nên dịu giọng nói:
“Lần này ta nhất thời sơ suất, rơi vào bẫy của địch. Đi lại trong giang hồ, điều tối kỵ là mất cảnh giác, đó là lỗi của ta. Nhưng…”
“Tuy nói phải giữ lòng cảnh giác, nhưng cũng không nên quá câu nệ. Hành sự cần dứt khoát, rộng rãi phóng khoáng, mới xứng là cốt cách hào sảng của người giang hồ.”
Những lời này, trước khi Lệnh Hồ Xung xuống núi, Nhạc Bất Quần cũng từng dặn dò cậu, thậm chí còn nói sâu xa hơn nhiều. Nhưng lần này đích thân trải nghiệm, cảm xúc cũng khác biệt.
Huống chi, Lệnh Hồ Xung thấy Cố Vô Ưu vốn là người ít nói, vậy mà vì an ủi cậu mà nói nhiều như vậy, đủ thấy trong lòng đạo trưởng là người nhân nghĩa thiện lương.
Lệnh Hồ Xung cảm kích trong lòng, chắp tay thi lễ, cười nói:
“Tại hạ đã ghi nhớ.”
Hai người nhìn nhau, nhiều lời không cần nói ra, nhưng trong lòng đều đã hiểu.
Lúc này trời đã hửng sáng, cơn mưa nửa đêm cũng đã ngừng. Cố Vô Ưu biết mùa đông sắp đến, trời sáng muộn, e là giờ này cũng không còn sớm, sợ có kẻ đuổi theo hoặc thích khách, liền nói:
“Trời đã sáng, ngươi và ta nên lên đường rồi.”
Lệnh Hồ Xung đồng ý, cậu đưa áo khoác vẫn đang đắp trên người trả lại cho Cố Vô Ưu, còn mình thì xung phong đi dọn đống lửa.
Cố Vô Ưu chỉnh lại áo, rồi bước đến trước tượng sơn thần trong miếu, từ trong bao lấy ra mấy nén nhang còn dư lại từ nhiệm vụ trước đây. Hắn vung tay, chưởng phong thổi bùng ba nén nhang, khom người thi lễ với tượng thần cũ kỹ, rồi cắm ba nén nhang vào lư hương đầy bụi.
Lệnh Hồ Xung đã xóa sạch dấu vết hai người để lại đêm qua, lúc này đi đến bên cạnh Cố Vô Ưu, tò mò hỏi:
“Đạo trưởng tin vào những điều này sao?”
Cố Vô Ưu liếc nhìn cậu, giọng thản nhiên:
“Nhờ có ông ấy che chở, ngươi và ta mới qua được một đêm, tất nhiên nên cảm ơn.”
Lệnh Hồ Xung sững người, mới nhận ra “ông ấy” mà Cố Vô Ưu nói chính là tượng sơn thần trước mặt. Cậu dở khóc dở cười:
“Đạo trưởng thật là…”
Cố Vô Ưu lại nói:
“Ta còn nhờ ông ấy phù hộ cho ngươi, mong ngươi đi đường bình an.”
Lệnh Hồ Xung bỗng nhận ra dụng ý của Cố Vô Ưu, lập tức lòng ấm áp, cảm động không thôi. Cậu định thần, cười nói:
“Đạo trưởng không nhờ sơn thần cũng phù hộ cho mình đi đường bình an sao?”
Cố Vô Ưu nghe vậy, quay đầu nhìn Lệnh Hồ Xung một lần nữa.
Lúc này hai người đã rời khỏi miếu sơn thần, ánh sáng ban mai chiếu lên người Cố Vô Ưu, khiến ánh mắt hắn sâu thẳm như hồ nước không thấy đáy, cả người dường như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
— Có chút không giống người phàm.
Lệnh Hồ Xung ngẩn ngơ, đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần, bóng dáng Cố Vô Ưu đã lướt đi xa, chỉ còn vọng lại một câu lạnh lùng mà phiêu dật:
“Ai có thể phù hộ cho ta?”