Theo giang hồ đồn đại, kiếm pháp của Cố Vô Ưu vô cùng kỳ lạ và tinh diệu, không ai trong giang hồ có thể nhìn ra hắn học võ công từ đâu. Hơn nữa, hôm trước hắn lại vừa có xích mích với Đường Chính Thanh. Từ những manh mối này, ngoài Cố Vô Ưu ra, còn ai có thể là hung thủ?
Chỉ là tất cả những chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.
Cố Vô Ưu khẽ nheo mắt, cảm thấy mình dường như đã bị cuốn vào một âm mưu nào đó.
Nhưng lúc này chưa cần nói đến chuyện đó. Hắn nhìn Bách Ngang Nhiên, hỏi:
"Ngươi muốn thế nào?"
Bách Ngang Nhiên đáp:
"Ta muốn thỉnh giáo kiếm pháp của Quy Nguyên đạo trưởng."
Ý tứ đã quá rõ ràng gã muốn thăm dò võ công của Cố Vô Ưu.
Trước đây, kiếm chiêu kinh diễm mà Cố Vô Ưu dùng để phế bỏ vũ khí của Tôn Vinh Vũ đã có không ít người tận mắt chứng kiến. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là những người bình thường hoặc võ công còn thấp kém, nên Bách Ngang Nhiên và đồng bọn vẫn không biết rõ thực lực kiếm pháp của hắn rốt cuộc ra sao.
Dù Cố Vô Ưu hiểu dụng ý của bọn họ và có thể thông cảm, nhưng hắn vẫn lắc đầu:
"Ngươi không đủ khả năng."
Bách Ngang Nhiên nhíu mày:
"Tại sao?"
Cố Vô Ưu đáp:
"Ngươi chưa đủ sức để ta thi triển vài chiêu kiếm pháp, thì làm sao nhìn ra được võ công của ta?" Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
"Đường Chính Thanh cũng không đủ."
Hắn không hề khoác lác, mà sự thật là… với cấp độ thuần dương cửu thập ngũ của hắn, thực lực đúng là quá áp đảo!
Lục Tiểu Phụng, người vẫn đứng phía sau làm nền từ đầu đến giờ, suýt nữa thì ôm trán thở dài.
Hắn biết những gì Cố Vô Ưu nói phần lớn là thật, nhưng… nói thẳng như vậy, chẳng phải là quá dễ đắc tội người khác sao?
Quả nhiên, sắc mặt của Bách Ngang Nhiên và những người phía sau gã lập tức thay đổi. Gã giận dữ quát:
"Đạo trưởng khinh thường Thiên Bắc Các của ta quá rồi!"
Dứt lời, bảo kiếm bên hông đã lạnh lùng tuốt ra khỏi vỏ, mũi kiếm lóe sáng, đâm thẳng vào ngực Cố Vô Ưu!
Cố Vô Ưu khẽ thở dài, cổ tay rung lên, thanh kiếm nhạt màu Uyên Vi Chỉ Huyền đã nằm gọn trong tay hắn. Hắn nhẹ nhàng nâng kiếm lên, lưỡi kiếm vừa vặn chặn đứng mũi kiếm của Bách Ngang Nhiên.
Bách Ngang Nhiên quát lớn, thế kiếm liền biến đổi, từ bên trái bổ ngang qua cổ Cố Vô Ưu như tia chớp!
Nhưng Cố Vô Ưu vẫn điềm tĩnh như cũ, cổ tay khẽ xoay, lại dễ dàng chặn đứng chiêu thức của đối phương.
Nói về kiếm thuật, Bách Ngang Nhiên thực ra cũng không yếu kém. Dù hắn đang cực kỳ tức giận, nhưng vẫn nhớ đến chuyện của các chủ bọn họ- Đường Chính Thanh, nên không dốc toàn lực hạ sát thủ. Vì vậy, việc đối phó gã đối với Cố Vô Ưu lại càng nhẹ nhàng hơn.
Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu hơn mười chiêu. Kiếm thế của Bách Ngang Nhiên càng lúc càng nhanh, quang ảnh đan dệt thành một tấm lưới vây kín đối thủ.
Nhưng Cố Vô Ưu vẫn điềm nhiên tự tại, thỉnh thoảng còn lấy công làm thủ, dùng vài chiêu thuần dương kiếm pháp, mà vẫn dư sức ung dung đối phó. Tấm lưới dệt bằng kiếm kia không thể chạm vào hắn dù chỉ một sợi tóc.
Những người có quan sát tinh tế thậm chí còn nhận ra… hắn ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi.
Chênh lệch thực lực, đã quá rõ ràng!
Sắc mặt Bách Ngang Nhiên từ đỏ bừng chuyển sang tái xanh. Lúc này gã đã hoàn toàn hiểu ra những lời Cố Vô Ưu nói ban nãy, tuyệt đối không có chút nào là ngạo mạn hay khoác lác. Kiếm thuật của hắn, quả thực đã đạt đến đỉnh cao!
May mà Bách Ngang Nhiên cũng không phải kẻ nhỏ nhen cố chấp. Biết rõ không phải đối thủ, gã lập tức thu kiếm lui lại, hít sâu vài hơi để ổn định nhịp thở, rồi miễn cưỡng chấp nhận sự thật:
"Đạo trưởng quả nhiên kiếm pháp cao minh, ta thua rồi!"
Cố Vô Ưu không nói gì nhiều, chỉ bình thản đáp:
"Ta nói ta không gϊếŧ Đường Chính Thanh, các ngươi chắc chắn không tin?"
Bách Ngang Nhiên gật đầu.
Dù Cố Vô Ưu luôn tỏ thái độ hòa nhã, thậm chí có thể nói là kiên nhẫn nhượng bộ, nhưng không ai dám chắc hắn có thật sự vô tội hay chỉ đang diễn kịch để che giấu tội lỗi.
Tình thế liền rơi vào bế tắc.
Bọn họ không đánh lại Cố Vô Ưu, nhưng cũng không thể để yên cho một kẻ tình nghi gϊếŧ người.
Lúc này, cuối cùng người vẫn đứng ngoài cửa y quán bị đám người Thiên Bắc Các cản lại nãy giờ—Lục Tiểu Phụng, cũng ra mặt.
Một bóng người khoác áo choàng đỏ bỗng nhiên xuất hiện giữa Cố Vô Ưu và Bách Ngang Nhiên. Mọi người đều kinh hãi:
"Khinh công thật tuyệt diệu!"
Kể cả Bách Ngang Nhiên cũng không thể nhìn ra được thân pháp của người nọ!
Cố Vô Ưu thì có thể nhận ra một chút, nhưng trong lòng hắn vẫn phải thầm tán thưởng quả không hổ danh là Lục Tiểu Phụng, người có khinh công nằm trong top năm giang hồ!
Chờ đến khi mọi người thấy rõ gương mặt của người nọ với bộ ria mép thanh tú chẳng khác gì lông mày, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Bách Ngang Nhiên ôm quyền chào:
"Chẳng hay các hạ có phải là Lục Tiểu Phụng?"
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
"Chính là tại hạ!"
Bách Ngang Nhiên dù sao cũng là phó các chủ Thiên Bắc Các, khả năng quan sát không tệ. Nhìn qua quan hệ giữa Cố Vô Ưu và Lục Tiểu Phụng, gã đã đoán được phần nào:
"Lục đại hiệp đến đây vì chuyện của Thiên Bắc Các ta?"
Lục Tiểu Phụng gật đầu:
"Đúng vậy." Anh dừng một chút rồi nghiêm túc nói:
"Ta và Đường huynh là bằng hữu. Nay các chủ bị hại, ta nhất định phải điều tra đến cùng!"
Bách Ngang Nhiên từng lăn lộn giang hồ nhiều năm, đối với danh tiếng phá án của Lục Tiểu Phụng gần như không hề nghi ngờ. Bây giờ có Lục Tiểu Phụng ra mặt, rốt cuộc gã cũng có thể yên tâm phần nào.
Chỉ là… gã quay sang nhìn Cố Vô Ưu:
"Quy Nguyên đạo trưởng định làm gì tiếp theo?"
Hắn đoán rằng Lục Tiểu Phụng và Cố Vô Ưu hẳn là bạn bè, nên những lời khó nghe cũng không tiện nói thẳng.
Cố Vô Ưu không bận tâm đến sự thăm dò trong lời nói của gã, chỉ nhàn nhạt đáp:
"Rõ ràng có kẻ muốn giá họa cho ta, vậy đương nhiên ta sẽ cùng Lục Tiểu Phụng điều tra vụ án này." Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Lục Tiểu Phụng xưa nay hành sự công bằng, coi trọng đạo nghĩa. Các ngươi không tin ta, nhưng chắc chắn tin hắn chứ?"
Bách Ngang Nhiên lập tức gật đầu:
"Tất nhiên là tin!" Gã liền chỉnh lại sắc mặt, ôm quyền nói với Lục Tiểu Phụng:
"Đa tạ Lục đại hiệp!" Sau đó lại nhìn về phía Cố Vô Ưu:
"Đạo trưởng, cũng xin đa tạ!"
Cố Vô Ưu biết gã vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, cũng không tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu, rồi bỗng nhiên nói:
"Nếu đến lúc ta tìm ra hung thủ, các ngươi phát hiện đã vu oan cho ta… thì phải làm thế nào đây?"
Bách Ngang Nhiên trầm mặc một lát, rồi dứt khoát nói:
"Nếu thật sự Thiên Bắc Các ta oan uổng đạo trưởng, ta sẽ đích thân dẫn toàn bộ thành viên trong các đến tạ lỗi! Hơn nữa, đạo trưởng có thể đưa ra ba điều kiện chỉ cần không trái với đạo nghĩa, Thiên Bắc Các chắc chắn hoàn thành!"