" Mọi người muốn đưa tiểu thúc đến thủy lao sao?"
Đại cô gật đầu, nói là muốn đưa hắn đi. Còn nói rằng bà đã đưa lão nhân qua đó, vậy thì đệ đệ cũng đưa qua đó đi. Như vậy thì đệ đệ có thể cùng lão nhân làm bạn.
Bùi Phong Thuận do dự không ngừng, hiện giờ Bùi Khai Thái đã trở thành quái vật như thế, liệu có thể trở lại bình thường không?
Bùi Tô Chỉ đề nghị thiêu hủy hoặc là chém đầu rồi chôn, nhưng vừa nói ra thì đại cô liền trừng mắt đỏ ngầu nhìn cậu. Bùi đại nương cũng kéo nhi tử vào, bảo cậu đi ra ngoài một lát để bọn họ có thể thương lượng.
Bùi Tô Chỉ biết rằng mọi người ở đây vẫn không thể chấp nhận việc hoả táng, cậu thở dài vừa định lên tiếng thì Bùi Dung Dung chạy ra, vừa khóc vừa gọi cậu.
"Đi trông Dung Dung đi." Bùi đại nương đẩy cậu.
Bùi Khai Thái đã bị khống chế, bị trói chặt lại bằng lưới đánh cá, hiện tại hắn bị ném vào kho chứa, trở nên chậm chạp, cứng đờ, sức mạnh tấn công suy yếu.
Rau thơm trong không gian không thể ngăn cản việc tang thi hóa.
Cậu đưa ý thức vào trong không gian và phát hiện rau thơm cậu đã hái hết , chúng lại mọc lên. Cả bồn hoa bị cậu hái cũng mọc ra hoa mới.
Bồn hoa này vô tận, một bồn hoa tuần hoàn mãi mãi à?
Bùi Tô Chỉ lại bò dậy, trộm nhổ thêm hai cây rau thơm, nhìn kỹ, kiểm tra toàn bộ trạng thái trong không gian. Hắn nhận thấy rằng khi hái hết rau thơm, bồn hoa không có động tĩnh gì, nhưng chỉ thấy số điểm tích phân đang nhấp nháy và nhảy lên thành -7. Sau đó một dòng chữ xuất hiện: [Phá hủy triển lãm hàng mẫu, trừ 2 điểm.]
Bùi Tô Chỉ: "..."
Hóa ra là vậy, không thể hái rau ở bồn hoa này sao?
Hái một ít lá giống như không trừ được điểm. Cậu lại hái một ít rau thơm rồi mang đến chỗ tiểu thúc. Ăn không được, không có tác dụng đối với người sống, vậy còn đối với tang thi thì sao? Sáng nay cậu trèo qua tường, thấy tang thi đã bị thiêu cháy đen, nhưng rau thơm và bồn hoa không còn thấy đâu nữa. Bị thiêu hết rồi sao?
Bùi Phong Thuận và Bùi đại cô lúc này vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý đệ đệ, đành phải tạm thời giữ hắn trong kho chứa đồ, dùng tấm ván gỗ và dây thừng trói chặt.
Bùi Tô Chỉ tranh thủ lúc cha và đại cô đi đến chỗ tiểu cô, nhanh chóng lén vào kho chứa, lấy ra rau thơm đặt trước mặt Bùi Khai Thái.
Bùi Khai Thái bị ngăn miệng, răng cũng bị kéo ra, hắn chỉ nhìn thấy rau thơm nhưng không có biểu hiện gì, chỉ lặng lẽ nhìn, cố gắng tránh dây thừng cắn vào Bùi Tô Chỉ.
Liệu từng này rau thơm có đủ nhiều không?
Đôi mắt của Bùi Khai Thái vẫn trống rỗng, hắn vẫn cứng đờ, không có phản ứng.
Bùi Tô Chỉ tâm quyết định, nghĩ rằng bồn hoa rau thơm ít nhất có một trăm cây, vậy là cậu lập tức nhổ hết rau thơm, đổ ra thành một đống lớn đặt trước mặt Bùi Khai Thái.
Lúc này, Bùi Khai Thái rõ ràng có phản ứng rất mạnh, hắn có vẻ rất mất kiên nhẫn, càng lúc càng táo bạo, giãy giụa mạnh mẽ hơn. Tấm ván gỗ cũng liên tục bị hắn đập mạnh, tròng mắt lồi ra, Bùi Tô Chỉ tiếp tục dịch chuyển rau thơm.
Bùi Tô Chỉ thử hết mọi cách có thể nghĩ ra, thậm chí còn bôi rau thơm lên mặt Bùi Khai Thái, lăn lộn như vậy khoảng mười lăm phút.
Cuối cùng, cậu đưa ra kết luận. Tiểu thúc cậu, một tang thi, rõ ràng có phản ứng rất chán ghét với rau thơm, giống như nó ghét lửa và ánh sáng mặt trời.
Theo kết luận của Vương đại phu, tang thi không xuất hiện vào ban ngày, vì chúng sợ ánh sáng mặt trời và độ ấm. Dưới ánh mặt trời, chúng trở nên cứng đờ và chậm chạp, khứu giác, thính giác, thị giác đều giảm sút.
Vương đại phu còn nói rằng tang thi cũng ghét lửa, chúng không sợ bị thiêu đốt, nhưng rõ ràng không thích nhiệt độ cực nóng và khói lửa.
Vậy có thể thêm một điều nữa, có lẽ tang thi cũng không thích rau thơm.
Cậu cũng không thích nó.
Bùi Tô Chỉ vội vã chạy ra khỏi kho chứa đồ, túm lấy mảnh vải che mũi, cúi xuống nôn mửa. Vừa rồi trong kho chứa, cậu đã phải ngừng thở, không dám hít vào. Toàn bộ không gian trong kho đầy mùi rau thơm, hương thơm từ bồn hoa rau thơm quá nồng, khiến cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, như bị đánh vào trán.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, mùi hôi xông lên tận trời, đúng là một quả đạn khí độc.
Thật sự muốn chết.
Nhưng Bùi Tô Chỉ siết chặt nắm tay, không sao cả, vì cứu vớt thế giới, cậu có thể trồng rau thơm, cậu muốn cả hòn đảo này tràn ngập rau thơm.
Rau thơm, ta đến đây!
Bùi Tô Chỉ cẩn thận đóng chặt cánh cửa kho chứa đồ, còn mang hai tảng đá đến lấp kín lại. Sau đó, cậu lấy ra một túi hạt giống rau thơm, đổ ra hai mươi hạt giống.
"Nương, chúng ta đi trồng rau thơm nhé?" – Bùi Tô Chỉ gọi nương.
Nương cậu là người rất giỏi trồng trọt, trong thôn, phụ nữ hầu như rất ít khi ra biển, nên họ đều trồng lương thực và chăm sóc vườn rau trong nhà.
Bùi đại nương nhìn thấy nhi tử lấy ra hạt giống rau thơm, liền vội vàng xoa đầu cậu hỏi:
"Nhi tử, chẳng phải con ghét nhất thứ này sao? Sao lại muốn trồng nó? Còn nữa, hạt giống này con lấy từ đâu ra?"
Bùi Tô Chỉ hít sâu một hơi: "Con lấy từ chỗ Tề Tuyên Chiêu. Dù sao bây giờ đã có hạt giống, nương dạy con cách trồng được không?"
Từ khi những con quái vật xuất hiện, Bùi đại nương không còn bước chân ra khỏi nhà. Ban đầu, nhà họ có một mảnh ruộng rộng khoảng hai mẫu, nằm cách đạo tràng về phía tây chừng hai dặm. So với người khác thì như vậy đã là nhiều. Đây cũng nhờ Bùi Phong Thuận làm thôn trưởng, nên khi phân chia ruộng đất, ông đã chiếu cố đặc biệt.
Đất có thể trồng trọt trên đảo vốn đã không nhiều, những gia đình không có sức lao động để ra biển thì sẽ được Lệnh chủ hỗ trợ, cấp cho một mảnh đất nhỏ để trồng lương thực.
Chính vì vậy, đất đai vô cùng quý giá. Hầu hết các gia đình đều tận dụng khoảng đất trước cửa hoặc ven đường để trồng cây, không bỏ phí bất kỳ chỗ nào có thể canh tác.
Bùi đại nương thấy nhà mình có đất rồi nên không trồng thêm trong sân nhiều, chỉ làm một luống nhỏ để trồng hành, gừng, tỏi cho nhu cầu gia đình. Bây giờ muốn dạy Bùi Tô Chỉ trồng rau thơm, nhưng lại không còn đất trống. Bà bực bội nói với con trai:
"Làm sao trồng được bây giờ? Con xem đất này khô cằn, chẳng có chút dinh dưỡng nào, giun đất cũng đã chết cả rồi!"
Bùi Tô Chỉ lập tức nhảy qua tường: "Con đi đào đất ở nhà Vương thúc."
Xin lỗi nhé, Vương thúc.
Cậu cẩn thận trèo qua tường, quan sát xung quanh, không thấy tang thì xuất hiện. Sau đó, cậu lấy bồn rau thơm ra, dùng vải bọc lại rồi treo trước ngực, hy vọng nếu có tang thi đến gần, mùi rau thơm có thể làm chúng tránh xa. Sau đó, cậu lẻn vào sân nhà Vương thúc để đào đất.
Sau khi vợ chồng Vương thúc biến thành tang thi, sân vườn liền trở nên hoang phế, vườn rau của họ cũng hoang tàn, các loại rau trồng đều đã chết. Bùi Tô Chỉ sờ vào đất, luôn cảm thấy đất này có gì đó không bình thường. Nhưng cũng không khác biệt lắm, cậu liền đào một ít, dùng thùng gỗ đựng.
Sau đó nhìn thấy trong viện có hai cái búa và lưỡi hái, trong lòng vừa động, liền thu vào không gian. Để ở trạm rác thì cứ để ở trạm rác đi, những công cụ này chính là vũ khí.
Trở lại viện, sau đó theo sự chỉ đạo của nương, đem hạt giống rau thơm ngâm rồi gieo trồng. Phân gà trong nhà cũng là muốn để lại để bón cho mấy cây rau thơm này.
Trồng xong, cậu trở lại không gian gieo trồng của mình, ở chỗ máy buôn bán hạt giống bồi hồi. Nên làm thế nào để kiếm tích phân mua hạt giống đây? Còn có cái bồn hoa kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Không gian này thật tà môn, mấy đoá hoa và rau thơm này chẳng lẽ không cần tưới nước sao? Cậu cũng cảm thụ không được trong không gian có không khí và dưỡng khí, theo góc nhìn khoa học viễn tưởng mà nói không gian này tồn tại trong ý thức của cậu, cậu không vào được, cảm thụ không được thật thể, nhưng lại xác thật tồn tại, còn có thể chứa đồ vật.
Đó chính là sự kỳ dị của không gian này, nhìn thấy cái máy buôn bán tự động kia, liền biết là sản phẩm công nghệ cao.
Nếu là dựa theo giả thiết huyền huyễn, vậy không gian kia hẳn là có chất môi giới hoặc là thật thể. Dù sao cũng kỳ quái, còn tích phân làm sao để kiếm? Đến bây giờ Bùi Tô Chỉ vẫn là không hiểu ra sao. Nhưng có một điều, không gian này đối với ngọc thạch có phản ứng. Bùi Tô Chỉ còn muốn đi một chuyến đến cửa hàng chuyên bán ngọc trong trấn, nơi đó có rất nhiều ngọc thạch.
Đến lúc mặt trời nóng nhất, Bùi Phong Thuận và Bùi đại cô đã trở lại, mang theo rất nhiều đồ đạc, phỏng chừng đã thu thập hết lương thực, quần áo gì đó.
Bùi Phong Thuận nói: "Quan sai đang thu cái loại quái vật kia. Khai Thái làm sao bây giờ?" Ông muốn đem Khai Thái đưa qua đó.
Bùi Tô Chỉ hiểu được tình cảm của cha mình đối với tiểu thúc, nhưng cậu thật sự cảm thấy nên đem tiểu thúc hỏa táng, giữ lại tro cốt còn có thể có cái để tưởng niệm. Đưa đến đại lao này, nói là xiềng xích khóa lại còn có đại lao kiên cố trốn không thoát, vẫn là quá nguy hiểm. Cậu thật sự cảm thấy không đáng tin cậy.
Nhưng cậu thân cô thế cô, ở thư viện cùng Tề Tuyên Chiêu nói, lúc thấy trong núi sau cậu cũng nói, đối với Vương đại phu cũng nói, muốn bọn họ thiêu hủy. Chính là mọi người hình như đều không quá đồng ý. Hy vọng Tề Tuyên Chiêu có thể cố gắng hơn, thuyết phục thiên hộ trường.
Bùi đại cô vẫn còn hy vọng rằng bên
Thiên hộ trưởng sẽ có đại phu nào đó có thể chữa khỏi cho tiểu thúc, nên đồng ý đưa tiểu thúc đến đó. Bùi Tô Chỉ nói rằng đưa đến đó là phải nhốt vào đại lao, đại cô liền hỏi lại Bùi Tô Chỉ rằng chẳng lẽ đã từng thấy đại lao rồi sao?
"Cha, người hãy nghĩ đến Trụ Tử ca xem." Nếu thật sự không đành lòng thiêu đốt, vậy thì chém đầu rồi chôn cũng được. Hiện tại tất cả đều ném vào đại lao, mà ở trong đại lao nhỡ xảy ra sai sót gì bọn họ đều chạy ra ngoài, chẳng phải là nguy hiểm đến tính mạng sao?
Bùi Phong Thuận nhìn thoáng qua gian chứa đồ, vẫn không đành lòng: "Ta sẽ đưa nó đến đại lao."
Bùi Tô Chỉ thở dài.
Lúc này, không biết từ đâu mà đám quan sai kiếm được một chiếc xe ngựa để kéo đồ, trên đó có năm sáu quái vật bị trói chặt, phủ vải trắng lên trên.
Nghe quan sai nói hiện tại các cửa hàng quan tài đều bị cướp, cả cửa hàng bạc lớn nhất trong trấn và dãy cửa hàng lương thực, ngọc liệu ở phố Duyên cũng bị cướp.
Nghe nói hiện tại có một đám lưu manh không muốn sống đã nổi loạn cướp bóc, bọn họ muốn mọi người cẩn thận một chút. Có một tiểu tức phụ không chết dưới tay người chồng biến thành quái vật, lại bị đám lưu manh này giày vò, phẫn uất mà tự sát.
Bùi Phong Thuận mắng một tiếng: "Súc sinh, gan lớn không muốn sống nữa sao?"
"Đúng là đồ trời đánh. Quái vật sao không cắn chết bọn chúng đi." Bùi đại nương phỉ nhổ mấy cái: "Không nuôi lũ vô lại."
Trong trấn có đám lưu manh, ngày thường trộm cắp, thừa nước đυ.c thả câu, làm xằng làm bậy, thỉnh thoảng kiếm chút tiền của ngư dân, lừa người đánh bạc, trêu chọc phụ nữ. Bọn họ đều làm, nhưng trong tay chắc là không có mạng người.
Thiên hộ trưởng mỗi năm đều phải bắt mấy tên vào địa lao, cũng sẽ không bị phán tử hình.
Hiện tại thế đạo rối loạn, cũng dám công khai cướp bóc. Đám quan sai cũng bực bội:
"Hiện tại một người làm ba việc, huynh đệ chúng tôi mấy ngày không chợp mắt, chờ lão tử xử lý xong đám quái vật này, những tên súc sinh đó tôi bắt được đều ném vào thủy lao hết."
Có sức lực đó sao không đi đánh quái vật đi. Cùng là người trên một hòn đảo, vào thời điểm này còn làm chuyện xấu, quan binh khinh thường nhất chính là loại người này. Chỉ là hiện tại nhân thủ thiếu, căn bản không thể rảnh tay đi bắt giữ những người đó.
"Thiên hộ trường nói muốn tìm người đi tìm những con quái vật trốn ở đâu. Nhưng không ai dám đi."
"Ai dám đi chứ, hòn đảo này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ dựa vào một chân hai cẳng thì không thể đi hết được, ai biết những con quái vật đó trốn ở đâu. Mẹ nó, chẳng lẽ phải trốn xuống nước sao. Gặp phải kẻ đơn độc sức yếu, ban ngày bọn chúng cứng đờ, nhưng lại không phải là thi thể, không trói lại vẫn sẽ cắn người đó."
"Bị cắn không phải là muốn chết sao. Ai, khó quá. Tôi đều muốn không làm nữa, ở trong nhà thôi."
Đám quan binh còn nói hiện tại dân chúng còn giấu cái loại tang thi này đi, không tin tưởng quan phủ, nói bọn họ chỉ là sinh bệnh, muốn ăn thịt người mà thôi. Không muốn đem những cái đó quái vật giao cho quan binh, tự mình nuôi.
Có người cho rằng là trúng tà, mời thầy cúng cấp uy máu chó máu gà kinh nguyệt. Còn có người nhìn thấy ban ngày an tĩnh lại không hô hấp, liền trực tiếp kéo đi chôn.
"Chôn ban đêm lại đều bò ra." Tên quan binh kia nói: "Có người không dám chôn ở mộ nhà mình, liền hướng trên núi chôn, con mẹ nó, chúng tôi làm nhiệm vụ gặp phải thiếu chút nữa mất mạng."
"Vừa rồi nhà ở đầu thôn kia, trong nhà là một đứa trẻ con thành quái vật, sống chết không chịu đem đứa trẻ con đó cho chúng tôi. Tôi xông vào đoạt, con mẹ nó, bà già kia cùng người đàn bà kia tới giằng co với tôi. Ngươi cũng chưa thấy con quái vật nhỏ kia ruột đều rớt ra tới, cha mẹ nó lại cho nó khâu khâu vá vá nhét vào. Còn nói đợi khi tìm được đại phu là có thể sống, bảo chúng tôi tìm thuyền cho hắn, nói muốn mang con đi Thiên Nham Thành tìm đại phu."
Một quan binh mặt đen khác phì một ngụm, tức giận nói: "Đúng vậy, tìm thuyền, nào có thuyền, tôi còn muốn lái thuyền đưa vợ con cha nương tôi ra khỏi cái địa phương quỷ quái này đây."
"Thôi, thôi, không nói nữa, mau dọn lên, còn mười mấy nhà phải đi."
Tên quan binh dắt ngựa đá văng cửa lớn nhà Vương thúc, tìm một vòng không thấy quái vật, đi ra đối với Bùi Phong Thuận nói: "Hôm qua đi phía tây thôn, hôm nay muốn chia làm ba tổ, muốn đi một vòng phía nam thôn. Ngươi là thôn trưởng, ngươi có rảnh không, cùng chúng tôi cùng nhau khuyên nhủ những người đó đem quái vật trong nhà giao ra đây."
Bùi Phong Thuận đem Bùi Khai Thái đặt lên xe bò, nói mấy nhà xung quanh ông, ông đều xem qua một lượt, trừ nhà ông còn có người tới, những nhà khác đều không có ai. Ông muốn cùng bọn họ đi tìm thiên hộ trưởng.
Bùi Tô Chỉ biết còn hai canh giờ nữa là trời tối, cũng nói muốn đi theo. Hiện tại cửa hàng ngọc liệu bị cướp sạch, vậy cậu liền đi xem cái thủy lao kia, nghiệm chứng nghiệm chứng hương vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ của rau thơm đi. Rốt cuộc chỉ có tiểu thúc một cái hàng mẫu, cũng không đáng tin cậy, phải không?
Bùi Tô Chỉ hai cha con cầm vũ khí, toàn bộ võ trang, đi theo quan binh đi ra ngoài. Bùi đại cô cùng Bùi đại nương ở lại trông nhà.
Bùi đại nương nói với Bùi đại cô là muốn trồng rau thơm cùng rau hẹ, Bùi đại cô liền nói trong nhà còn có một ít hạt giống, nàng vừa rồi cũng thu thập mang lại đây.
Hiện tại ban ngày, không có quái vật lui tới, hai người ở trong nhà cẩn thận một chút đem trong sân dọn ra một mảnh nhỏ mà trồng rau ăn.
Hiển nhiên đồng ruộng của bọn họ tạm thời là vô pháp đi qua, ai cũng không biết ngoài đồng ruộng có bao nhiêu tang thi trốn ở đó, đi ra ngoài một chuyến không an toàn. Vẫn là ở trong nhà trồng chút rau cỏ an toàn hơn, giống rau xà lách này đó chu kỳ sinh trưởng ngắn, hơn mười ngày là có thể ăn nên hai người liền trồng cái này.
Bùi đại cô còn nói, người nhà ở sát vách đã biến thành quái vật như thế kia, nhà nàng có nuôi một con heo cũng không biết giờ ra sao. Nếu người trong nhà bọn họ thực sự không thể trở về được, chi bằng lấy con heo đó làm thức ăn cho nhà họ mình, còn hơn là chết đói hoặc bị con quái vật kia giày xéo.
Bùi đại nương tiếp lời: “Con quái vật đó dường như chỉ ăn thịt người.”
Lời này vừa thốt ra khiến ai nấy đều rùng mình. Hai người nhìn nhau, im lặng hồi lâu. Bùi đại cô lẩm nhẩm mấy câu: “Quan Âm Bồ Tát phù hộ, các quan lớn mau đến cứu người đi.”