Huyết Tuyết Trường Ca

Quyển 1 - Chương 25: Thật thú vị

Xung quanh đài cao không một bóng người, Trường Tuệ tiến lên vài bước, vịn vào lan can, nhìn xuống theo hướng phát ra tiếng động. Chỉ thấy một nhóm công tử quý tộc đang cưỡi ngựa đuổi theo thứ gì đó. Dẫn đầu là một thiếu niên mặc hồng y viền kim tuyến, dáng người cao ráo, lúc này đang giương cung nhắm về phía rừng.

Là Thập nhị hoàng tử, Triệu Nguyên Tề.

Trường Tuệ nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh qua hắn, cố gắng tìm kiếm chút dấu vết nào đó của Hoàn Lăng giữa đám đông.

Bỗng nhiên từ trong rừng vang lên tiếng gào thảm thiết. Một người ăn mặc rách rưới trúng tên, bị ghim chặt lên gốc cây.

Điều quái lạ là những kẻ săn bắn kia chẳng những không hoảng sợ mà còn phá lên cười ha hả, ngay sau đó lại một mũi tên nữa xé gió lao đi, xuyên qua thân thể một người đang trốn sau tàng cây, ghim xuống đất. Tiếng kêu rên và cầu xin tha mạng vang khắp núi rừng.

Họ đang dùng con người làm bia sống sao?

Cả người Trường Tuệ lạnh toát, nàng vừa dốc quá nhiều tinh huyết để tế bùa, lúc này mắt nàng tối sầm lại, loạng choạng suýt ngã xuống.

“Cẩn thận.” Một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy nàng, đồng thời trên vai nàng được khoác thêm chiếc áo choàng lông vũ, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Sư tôn gấp gáp chạy ra ngoài chỉ để xem cảnh này thôi sao?”

Nàng quay đầu lại thấy Mộ Giáng Tuyết, y cũng bị khung cảnh dưới kia thu hút, đang rũ mắt nhìn chăm chú.

“Trời ơi…” Tú Cầm và Thanh Kỳ theo sát phía sau, khi nhìn thấy cảnh tượng trong rừng, cả hai đều đưa tay che miệng.

Vị trí quan sát của họ khá cao, có thể nhìn rõ toàn cảnh rừng săn. Thanh Kỳ run giọng thốt lên: “Đây… đây là cuộc săn bắt súc nhân sao?”

Hai người lập tức kéo Trường Tuệ: “Tôn tọa, nơi này không thích hợp để ở lại lâu, chúng ta mau rời khỏi đây đi.”

Trường Tuệ vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Cái gì gọi là săn bắt súc nhân?”

Mặc dù đã làm Quốc sư mấy năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến bãi săn, hoàn toàn không biết chuyện này là sao.

Thanh Kỳ nghiêm túc giải thích: “Cái gọi là súc nhân phần lớn là tử tù trong ngục, một số khác là nô ɭệ bị chủ nhân ruồng bỏ. Săn bắt súc nhân chính là thả những kẻ này vào khu vực săn bắn, dùng họ làm con mồi sống cho đám quý tộc truy đuổi và gϊếŧ chóc để mua vui.”

Trường Tuệ chưa bao giờ tham gia săn bắn, đương nhiên cũng không biết Bắc Lương quốc lại có kiểu mua vua này. Trong lúc bọn họ trò chuyện, lại có mấy mũi tên xé gió lao vào rừng, một mũi trong số đó đâm thẳng vào xương chân của một súc nhân, hắn ta lập tức ngã nhào xuống đất, khóc lóc lết về phía trước, để lại một vệt máu đỏ sẫm trên nền tuyết.

Tiếng vó ngựa ngày một gần hơn.

Trong tràng cười khoái trá của đám công tử quý tộc, đám Triệu Nguyên Tề thúc ngựa giẫm thẳng qua người nọ mà không hề chớp mắt, xương thịt người đó lập tức nát bấy, máu văng tung tóe trong chớp mắt.

Đám người này… có khác gì yêu ma trong Linh Châu Giới đâu?

Sắc mặt Trường Tuệ vô cùng u ám, bên tai nàng bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.

“Thật thú vị.”

Không phải là một câu trào phúng.

Giọng điệu ấy vô cùng nhẹ nhàng, thong dong, không mang theo chút căm ghét hay sợ hãi nào, ngược lại giống như thật lòng cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất hợp khẩu vị của mình.

Trường Tuệ chậm rãi quay đầu.

Mộ Giáng Tuyết vẫn đang chăm chú nhìn xuống khu rừng, môi y hơi nhếch lê nở một nụ cười nhàn nhạt, dung nhan yêu dã kia như được phủ lên một lớp kịch độc.

“Ngươi… ngươi vừa nói gì?”

Dù được quấn trong tấm áo choàng lông vũ dày dặn nhưng cả người Trường Tuệ vẫn lạnh toát, chẳng hề ấm lên chút nào. Nàng kéo chặt đai áo, người hơi loạng choạng nhưng vẫn vươn tay túm lấy cánh tay của Mộ Giáng Tuyết, nghiến răng nói: “Ngươi nói… cái gì thú vị?”

Cơn gió lạnh thổi qua, làm tà áo đỏ rực của Mộ Giáng Tuyết khẽ lay động, trong càng rực rỡ hơn khu rừng bị nhuộm máu đỏ bên dưới.

Cánh tay y bị nàng nắm chặt đến phát đau, lúc này y mới nhận ra có vẻ tiểu sư tôn của mình đang nổi giận. Mộ Giáng Tuyết thu ánh mắt lại, quay sang nhìn nàng, chớp mắt một cái rồi thản nhiên hỏi: “Sư tôn, đồ nhi đã nói sai gì sao?”

Vậy mà y còn không biết sai ở đâu?!

Trường Tuệ giận đến mức hai mắt trừng lớn bùng lên lửa giận, một tay nàng siết chặt cánh tay của Mộ Giáng Tuyết, tay còn lại bóp mặt y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám nói thêm một câu thú vị, bản tọa sẽ xé rách miệng ngươi!”