Huyết Tuyết Trường Ca

Quyển 1 - Chương 17: Sói dữ

Nếu luận quan hệ sư đồ thì Trường Tuệ là người phủ nhận quan hệ này trước, mà bọn họ cũng chưa chính thức cử hành lễ bái sư, vậy nên tạm thời nàng chưa tính là sư tôn của y.

Nếu luận về địa vị, y mang danh thiếu chủ Vu Cổ tộc, thân phận này đủ để nữ đế thân chinh tiếp kiến. Y không chỉ có quyền không nhận nàng làm sư tôn, mà còn có thể mượn bí thuật trường sinh để lưu lại bên cạnh đế vương. Một khi thế lực của y dần thành hình, nàng muốn kiềm chế y cũng không còn dễ dàng nữa.

Tưởng đâu chỉ cứu về một con chó hoang, ai ngờ lại là một con sói dữ.

Bảo sao!

Giờ thì Trường Tuệ đã hiểu vì sao tiểu nghiệt chướng này lại dám ngang nhiên làm càn ngay dưới mí mắt nàng. Tuy ác hồn này không còn giống đồ đệ trong trí nhớ của nàng, nhưng tâm cơ cùng thủ đoạn vẫn chẳng khác chút nào.

“Lễ bái sư chuẩn bị đến đâu rồi?” Trường Tuệ đột nhiên lên tiếng.

Nàng không thể để y tiếp tục gây họa, cũng không thể để y có cơ hội thoát khỏi sự khống chế của mình. Hiện tại, khi y vẫn chưa lọt vào mắt nữ đế, nàng nhất định phải nhanh chóng thu nhận y làm đồ đệ.

Thanh Kỳ tính toán rồi đáp: “Còn mấy ngày nữa là có thể hoàn tất mọi thứ.”

Bái sư lễ đã được ấn định vào nửa tháng sau, thời gian hoàn toàn dư dả.

“Quá chậm.” Chuyện này không thể trì hoãn thêm nữa.

Trường Tuệ rũ mắt nhìn viên băng hoa đỏ thẫm trên cổ tay mình: “Giản lược hết làm đơn giản thôi, dời bái sư lễ sang ngày mai.”

Không phải Mộ Giáng Tuyết nói nàng không có tư cách dạy dỗ y sao?

Vậy nàng sẽ cho y một danh phận.

Nghĩ đến điều gì đó, nàng nói thêm: “Ngày mai dẫn theo nhiều người chút. Nếu y đổi ý muốn chạy thì các ngươi cứ trói lại rồi đưa đến.”

***

Lễ bái sư đột nhiên bị dời lên sớm là chuyện không nhỏ. Nói theo hướng tích cực, có thể người ta sẽ cho rằng quốc sư đại nhân xem trọng tiểu đồ đệ này, nóng lòng thu nhận để tận tâm chỉ dạy. Nhưng nếu theo hướng tiêu cực, người ta sẽ nghĩ quốc sư đại nhân chẳng hề coi trọng đồ đệ mới này, ngay cả lễ bái sư cũng làm qua loa, chỉ thu nhận y vì thương hại y là trẻ mồ côi, chứ không phải thật tâm coi trọng.

Đa phần mọi người đều nghiêng về về sau, ngay cả Tú Cầm cũng vậy.

Tú Cầm không giống Thanh Kỳ, nàng ấy chỉ là một cung nữ bình thường, không có linh căn, không thể ngày ngày tiếp xúc với các tu sĩ, nghiên cứu thuật pháp như Thanh Kỳ. Nhưng nàng ấy và Thanh Kỳ đều là thân tín của Trường Tuệ, một người đối nội, một người đối ngoại, Tú Cầm chủ yếu phụ trách những chuyện lớn bé trong Hàm Ninh Các.

Vụ rắn tối qua khiến Tú Cầm hoảng sợ đến bất tỉnh, mãi đến nửa đêm mới tỉnh lại, sáng nay vừa dậy thì đầu đau như búa bổ, cả người rã rời không chút sức lực. Nhưng vì ký ức của nàng ấy đã bị Thanh Kỳ xóa bỏ nên chỉ nghĩ mình bị nhiễm phong hàn. Khi nghe tin Trường Tuệ dời lễ bái sư lên hôm nay, nàng kiên quyết muốn tự mình chuẩn bị, ai cũng không cản nổi.

Bây giờ, người duy nhất còn nhớ chuyện tối qua chỉ còn Trường Tuệ và Thanh Kỳ. Trường Tuệ chưa từng nói rõ kẻ gây ra họa là ai nhưng Thanh Kỳ đã đoán được phần nào. Nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng đêm qua, nàng ấy lo lắng Tú Cầm sẽ lại đắc tội với người kia, nên quyết định đi cùng để hỗ trợ.

Sau khi sắp xếp xong lễ bái sư, đến giữa trưa, cả hai cùng đến tiếu viện đón người. Trên đường đi, tinh thần Tú Cầm đã khá hơn nên nói chuyện không ngừng: “Tiểu đạo sĩ kia vẫn chưa khoẻ hẳn mà tôn tọa đã vội thu nhận làm đồ đệ, cô nói xem tôn toạ có ý gì đây?”

“Đây còn là vị đệ tử đầu tiên của tôn tọa, thế mà lại sắp xếp đơn giản thế này! Ta còn nghe ngoài kia có kẻ xì xào nói tôn tọa thu đồ đệ chẳng qua chỉ để giữ danh tiếng, muốn được người ta ca ngợi là nhân hậu từ bi.”

Thanh Kỳ nhíu mày: “Cô tin thật sao?”

“Đương nhiên là không!” Tú Cầm tức giận đáp: “Bọn họ chỉ biết nói này nói nọ, nhưng ta chẳng thấy tôn tọa được lợi lộc gì từ việc thu đồ đệ này cả. Ngược lại còn bị người ngoài bàn tán chê cười không ít.”

Nói đến đây, nàng ấy vẫn thấy khó hiểu: “Ta cảm thấy tôn tọa vốn không nên thu nhận tiểu đạo sĩ kia làm đồ đệ. Hiện tại Hàm Ninh Các đã bị nhiều phe kiêng kị, tình thế khó khăn, vậy mà y chẳng có danh phận, cũng chẳng có bối cảnh, chỉ là một kẻ lưu lạc ngoài kia, dựa vào đâu mà có thể làm đệ tử đầu tiên của quốc sư?”

“Cẩn thận lời nói!” Thanh Kỳ lập tức ngắt lời.