Huyết Tuyết Trường Ca

Quyển 1 - Chương 13: Thật đáng thương

Trường Tuệ đưa y về hoàng cung với danh nghĩa thu nhận đồ đệ, nàng cũng dự định lấy danh nghĩa sư đồ để trói buộc ác hồn này bên cạnh mình.

Có lẽ do đã ở nhân gian suốt mười lăm năm, giọng điệu mềm mại của tiểu nghiệt chướng khi gọi “sư tôn” khiến nàng bỗng ngẩn ra. Nàng không khỏi nhớ đến giọng nói thấp trầm tà mị vọng lại từ cơn ác mộng, một cảm giác bài xích lập tức trỗi dậy trong lòng nàng: “Trước khi bái sư chính thức, đừng gọi ta là sư tôn.”

“…”

Lễ bái sư đã được định vào nửa tháng sau.

Cũng có nghĩa là nửa tháng sau, nàng sẽ chính thức nhận lại ác hồn này làm đồ đệ.

Trường Tuệ mới nghĩ đến đã thấy tâm trạng nặng nề, không còn tâm trạng dây dưa với tiểu nghiệt chướng nữa, nàng thuận miệng tìm lý do đuổi y ra ngoài, sau đó đổ bát canh dưỡng thần y mang đến vào chậu hoa, ngay cả cái bát y từng chạm vào, nàng cũng đập nát.

Đồ do ác hồn mang đến, nàng không dám dùng.

Khói trắng lượn lờ tỏa ra từ lư hương, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng nhanh chóng thay thế mùi hương an thần ban nãy, len lỏi khắp gian phòng.

Có gì đó… không đúng.

Trường Tuệ nhíu mày, cúi đầu hít nhẹ vài hơi, trong mùi hương mỏng manh ấy lại ẩn chứa một tia hàn khí giống hệt hơi thở của Mộ Giáng Tuyết.

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nàng lập tức mở cửa sổ để xua tan mùi hương, sau đó gọi Tú Cầm đến mang lư hương đi.

“Không cần nữa ạ?” Tú Cầm ôm lư hương, ngạc nhiên hỏi: “Ý tôn tọa là… muốn vứt bỏ lư hương này sao?”

Phải biết rằng đây là vật hiếm có đáng giá ngàn vàng, Trường Tuệ đã dùng nhiều năm vẫn không đổi, ai cũng thấy rõ nàng thật sự thích nó.

Tú Cầm theo hầu nàng đã lâu, biết rõ chủ tử của mình không phải người xa xỉ hay dễ chán ghét một vật đã dùng quen. Vậy mà nay nàng lại nói vứt là vứt, rõ ràng có gì đó không đúng. Tuy khó hiểu nhưng Tú Cầm không dám hỏi thêm, đành ôm nghi hoặc lui ra ngoài.

Lúc đi qua hành lang, nàng ấy mới đi được vài bước đã bắt gặp thiếu niên hồng y.

“Này!”

Tuy không đi cùng Trường Tuệ đến hải đảo, nhưng Tú Cầm cũng đã nghe Thanh Kỳ kể lại thân phận của y. Biết y không phải quý tộc hay người có địa vị cao, nàng không giữ thái độ cung kính như Thanh Kỳ, mà chỉ thuận miệng gọi: “Tiểu đạo sĩ, ngươi không ở trong phòng dưỡng thương, ra đây làm gì?”

Thiếu niên quay đầu nhìn nàng, nhướng mày cười nhạt.

Y chậm rãi kéo tay áo lại, ngoan ngoãn trả lời: “Ngắm tuyết.”

Ánh mắt y lướt qua lư hương trong tay nàng, hàng mi dài hơi rũ xuống: “Đây là gì vậy?”

Tú Cầm hít mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ lư hương, cảm thấy tinh thần thư thái: “Tôn tọa bảo không cần nữa, muốn vứt đi.”

“Sao lại vứt?”

“Không rõ nữa.” Nghĩ đến lúc trước tôn tọa mở cửa sổ để xua đi mùi hương, Tú Cầm đoán: “Có lẽ người không thích mùi hương này.”

Tuyết lại rơi dày hơn.

Những cành cây nhỏ yếu không chịu nổi sức nặng cong xuống, từng mảng tuyết lớn rơi xuống mặt đất.

“Vậy sao.” Thiếu niên đứng dưới mái hiên, khóe môi nhếch lên, giọng nói mềm mại xen lẫn tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

Tách tách!

Sau khi Tú Cầm rời đi, đột nhiên có tiếng động lạ vang từ trong tuyết.

Những cành cây vẫn đang chống đỡ tuyết lớn, thiếu niên nheo mắt nhìn xuống thấy một tiểu xà nhỏ chỉ bằng ngón tay út, đang bò ra từ trong đống tuyết. Tiều xà có mào tím, vảy đen bóng, chiếc lưỡi đỏ liên tục thè ra nuốt vào. Một trong hai cái đầu của nó như đã bị nổ tung, xung quanh quấn lấy một tầng hắc khí mỏng manh, trông vừa chật vật vừa yếu ớt.

“Lại đây.”

Gió lạnh thổi bay vạt áo thiếu niên, để lộ cổ tay trắng nõn.

Tiểu xà rít lên vài tiếng, nhanh chóng bò lên cổ tay y, ngoan ngoãn quấn quanh cánh tay y, vươn đầu cọ cọ vào da thịt ấm áp.

Thiếu niên giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu nhỏ lạnh như băng của nó, khẽ thì thầm: “Thật đáng thương.”

Không biết y đang nói con rắn nhỏ…

Hay đang nói chính mình.