Trường Tuệ nghe thấy tiếng hô kích động của đám thuật sĩ.
Linh lực nghịch hành dội thẳng vào tâm mạch, toàn thân nàng đau đớn, ngũ giác có phần suy yếu, nhưng thần trí lại tỉnh táo đến lạ thường. Nghĩ đến biểu hiện bất thường của mãng xà khi nãy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên phải, phát hiện đó chính là cung điện giam cầm nó.
Mà thiếu niên vẫn luôn ẩn nấp trong điện lại đang đứng trên bậc thềm đại điện.
Gió lạnh thổi qua, tà áo dày nặng trên người y chỉ hơi khẽ lay động, từng đường thêu chỉ vàng thấp thoáng hiện ra trong màn tuyết trắng. Thiếu niên tóc đen da trắng, trên mặt đeo chiếc mặt nạ hồ điệp, đang xuyên qua hàng trăm bậc thang nhìn về về phía nàng, từ xa nhìn lại trông y thật yêu mị tuyệt sắc.
Trường Tuệ cứ cảm thấy hình như nàng đã từng thấy hình ảnh này ở đâu đó rồi, không hiểu sau đầu nàng lại đau dữ đội.
Thấy nàng nhìn qua, thiếu niên thu lại vẻ trầm mặc lạnh lùng trong thoáng chốc, y ôm vết thương, lao nhanh về phía nàng, tà áo đỏ tung bay, lập tức bổ nhào vào lòng nàng. Giọng y run rẩy như vừa bị doạ một phen: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Y nói rằng: Khi nãy thật là nguy hiểm, y sợ đến mức cả người ngây dại, cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại tỷ tỷ nữa.
Càng lúc càng không ổn.
Trường Tuệ ngả người ra sau, có phần không thích ứng được với sự gần gũi này.
Ngay lúc thiếu niên chạm vào nàng, Vô Cấu Lăng lập tức hóa thành một sợi tơ mỏng quấn lỏng lẻo quanh cổ tay nàng, trên sợi tơ đính một viên băng châu hình hoa tuyết, ánh sáng trong suốt phản chiếu sắc đỏ rực rỡ trên y phục thiếu niên, tựa như bị ngấm một giọt máu đỏ.
Trường Tuệ đẩy y ra, gượng cười đáp: “Ta không sao.”
Nàng cũng không thể nói rõ là không đúng ở đâu, nhưng nàng cứ cảm thấy tiểu đồ đệ mà nàng vừa tìm về có vẻ không bình thường.
Trong ký ức của nàng, tiểu đồ đệ của nàng luôn thích mặc bạch y, tính tình ôn hòa, điềm tĩnh, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng thiếu niên trước mặt, ngoài khí tức tương đồng ra, lại chẳng có điểm nào giống với đồ đệ của nàng.
Chắc không nhận nhầm đâu nhỉ?
Ánh mắt Trường Tuệ dừng trên chiếc mặt nạ của y, ngón tay trong tay áo khẽ nhúc nhích, cũng vào lúc này nàng lại cảm nhận được thi thể la liệt xung quanh có gì đó khác thường.
“Mau rời khỏi đây!” Do Man Hoang Long Tổ xuất thể nên trên đảo này trừ thiếu niên ra thì không còn bất kỳ sinh linh nào sống sót.
Sau khi Man Hoang Long Tổ chết đi, tà khí tích tụ trong cơ thể nó lập tức tràn ra xâm chiếm thi thể xung quanh, tạo ra hiện tượng “tử thi phục sinh”, những xác chết đó vặn vẹo bò dậy dậy từ trong tuyết.
Thấy ngày càng có nhiều xác chết đứng lên mang theo tà khí lao về phía họ, các thuật sĩ lập tức kết ấn thi triển thuật pháp: “Bảo vệ tôn tọa! Mọi người mau rút lui!”
Họ vừa rút lui vừa ra sức xua tan tà khí, phía sau là một đám xác chết tàn tạ đuổi theo, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
“Trận pháp truyền tống nằm ở thủy đình kia.” Thiếu niên bên cạnh đột nhiên lên tiếng chỉ đường.
Hòn đảo này có cấm chế, muốn rời khỏi chỉ có thể dựa vào trận pháp truyền tống, thiếu niên nói nơi đó có trận pháp gần nhất.
Trường Tuệ vẫn hơi cảnh giác với y, tự mình vận linh lực dò xét trận pháp, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, nàng mới gật đầu ra hiệu cho các thuật sĩ nhanh chóng tiến vào.
“Ngươi đi theo ta, ta sẽ chặn đằng sau.”
Nàng vừa nói vừa vung tay đánh bật đám xác chết đang áp sát, kéo thiếu niên ra sau lưng mình.
Thiếu niên loạng choạng một bước, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không phản đối nửa câu.
Mãi đến khi người cuối cùng cũng đã rời đi, Trường Tuệ kiệt sức đánh lui thêm một đợt xác chết nữa rồi mệt mỏi thở dốc. Nàng vừa định kéo thiếu niên theo để nhanh chóng rời đi, nhưng khi đưa tay ra lại chạm vào khoảng không.
Nàng giật mình quay đầu, lúc này mới phát hiện thiếu niên luôn yên lặng đi theo nàng lại ngồi xổm dưới đất không biết từ khi nào.
Trường bào đỏ thẫm kéo lê trên nền tuyết, thiếu niên ngồi xổm cách nàng mấy bước chân, ngay bên cạnh y là một xác chết vừa bị nàng đánh bay ra ngoài.
Vì y quay lưng về phía nàng nên Trường Tuệ không nhìn rõ y đang làm gì, chỉ thấy đôi tay y không ngừng cử động.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Trường Tuệ bước về phía y.
Nghe tiếng nàng, thiếu niên ngẩng đầu lên, cùng lúc ấy nàng cũng nhìn thấy rõ thảm trạng của cái xác trước mặt.
Từng giọt máu lớn nhỏ tí tách rơi xuống đất, hoà tan vào trong tuyết như những bông mai đỏ nở rộ. Chiếc cằm trắng ngần như ngọc của thiếu niên đang vương vài vệt đỏ thẫm. Y nâng bàn tay nhuốm đầy máu tươi, dùng giọng điệu dịu dàng vô hại gọi nàng: “Tỷ tỷ, đôi mắt này đẹp quá.”