Trong sách, Diêu thị đã nhân lúc Triệu Hầu gia ra ngoài xã giao mà hạ dược ông rồi trèo lên giường.
Khi chính thê của Hầu gia, Thẩm phu nhân sắp lâm bồn, Diêu thị phát hiện mình có thai, bèn tìm đến nói rõ chuyện với bà.
Thẩm phu nhân vì quá phẫn uất mà khó sinh, sau khi hạ sinh Triệu Thận liền qua đời.
Nửa năm sau, Diêu thị sinh ra Triệu Hằng. Triệu Hầu gia vì áp lực dư luận và danh tiếng mà phải nạp bà ta làm kế thất.
Cũng vì lý do đó mà khi Triệu Thận biết được sự thật về cái chết của mẫu thân, quan hệ giữa hắn và phụ thân đã trở nên căng thẳng.
Chỉ là, do Diêu thị là mẫu thân của nam chính nên những chuyện không vẻ vang này bị tác giả viết rất mờ nhạt. Thậm chí về sau, khi thân thế của Triệu Hằng bị phanh phui, bà ta còn được rửa sạch toàn bộ tội danh.
Nhưng Kỷ Vân Thư lại hiểu rõ, để đạt được mục đích ấy, Diêu thị đã tốn bao nhiêu công sức. Nếu Hầu gia không trúng kế hoặc Thẩm phu nhân không chết thì kết cục đã hoàn toàn khác.
Với tư cách là mẫu thân của nam chính, có tâm cơ và thủ đoạn như thế cũng không có gì lạ.
Kỷ Vân Thư không khỏi nghĩ đến một chuyện khác, liệu Triệu Thận gãy chân và cái chết của hắn sau này có thực sự là tai nạn không?
Hai sự kiện ấy trong sách chỉ được lướt qua rất sơ sài. Nhưng vụ thứ nhất đã giúp Triệu Hằng đoạt được hôn sự vốn thuộc về Triệu Thận, còn có thêm sự trợ lực của phủ Vũ An Hầu.
Vụ thứ hai thì quét sạch chướng ngại lớn nhất trên con đường kế thừa tước vị của hắn.
Ý nghĩ này khiến Kỷ Vân Thư lạnh sống lưng.
Đúng lúc ấy, Hầu gia ngồi trên cao cất giọng: “Việc Hằng nhi làm sai, đêm qua ta đã dùng gia pháp xử trí nó, phạt đóng cửa tự kiểm điểm ba tháng.”
Không biết gia pháp của phủ Triệu gia ra sao, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của Diêu thị thì cũng đủ hiểu Triệu Hằng bị phạt rất nặng.
Kỷ Vân Thư biết đây là lời giải thích dành cho mình nên chân thành nói: “Đa tạ phụ thân.”
Hầu gia gật đầu: “Con là người hiểu chuyện, sau này hãy sống thật tốt với Thận nhi.”
Kỷ Vân Thư mang theo một đống lễ vật trở về, vẫn cảm thấy mọi chuyện thuận lợi đến mức khó tin.
Quả nhiên, nàng chỉ là nữ phụ độc ác, vậy nên những tình tiết nữ chính bị làm khó đủ đường khi kính trà hoàn toàn không xảy ra trên người nàng.
Triệu Thận tự xoay bánh xe lăn tiến vào, liếc mắt đã biết nàng đang nghĩ gì: “Nhân khẩu Hầu phủ không nhiều, không ai ngu xuẩn đến mức chọn ngày hôm nay để đắc tội với nàng đâu. Dù là Diêu phu nhân thì cũng sẽ không làm ra chuyện gì bị người đời chê trách trước mặt bao nhiêu ánh mắt. Có điều muội đã đắc tội bà ấy không nhẹ, sau này phải cẩn thận một chút.”
Kỷ Vân Thư hừ một tiếng: “Bà ta cũng đắc tội ta đấy, sao chàng không bảo bà ta cẩn thận?”
Nhìn dáng vẻ tức giận phồng má của nàng, Triệu Thận không nhịn được bật cười: “Còn giận chuyện tối qua à? Chắc là nàng không biết gia pháp phủ Hầu nghiêm khắc đến mức nào. Phụ thân nói phạt Triệu Hằng đóng cửa sám hối ba tháng thì trong ba tháng này, chắc chắn hắn không thể xuống giường được.”
Kỷ Vân Thư không ngờ Hầu gia lại trừng phạt hắn ta nặng như vậy, nhưng Triệu Hằng gặp xui xẻo, nàng lại thấy vui mừng.
Sự oán hận mà hôm nay Diêu thị để lộ khiến nàng hiểu rõ một điều rằng, dù nàng không gả cho Triệu Hằng thì nàng vẫn là cái gai trong mắt mẫu tử bọn họ.
Dù sao lời hứa của Hầu gia cũng đã khiến hy vọng kế thừa tước vị của Triệu Hằng hoàn toàn tan thành mây khói.
Còn cả Diêu Nhược Lan nữa. Không biết nàng ta có thực sự mang hào quang nữ chính hay không?
Nàng không khỏi hỏi: “Còn nữ nhân đó thì sao? Hầu gia sẽ xử trí thế nào?”
“Nàng muốn nói vị tiểu thư Diêu gia kia sao?” Triệu Thận trầm ngâm: “Nàng ta lớn lên trong phủ, được Diêu thị nuôi dưỡng như con ruột. Trước kia Triệu Hằng có hôn ước thì không nói, nhưng bây giờ đôi bên tình sâu nghĩa nặng, lại có đầu có đuôi, có lẽ phụ thân sẽ thành toàn cho bọn họ.” Đó là cách xử trí hợp lý nhất mà Hầu gia có thể làm.
Nhưng Kỷ Vân Thư biết, Triệu Hằng tuyệt đối sẽ không cưới Diêu Nhược Lan vào lúc này.
Trong sách, nam nữ chính bị ngược lên bờ xuống ruộng, đâu chỉ vì có một nữ phụ độc ác là nàng?
“Nàng đang nghĩ gì thế? Thấy như vậy vẫn chưa hả giận sao?” Triệu Thận thấy nàng chống cằm suy tư, liền hỏi.
“Chuyện của bọn họ liên quan gì đến ta?” Đương nhiên Kỷ Vân Thư không thể nói thật nên lập tức chuyển đề tài: “Tân phòng này vốn chuẩn bị cho Triệu Hằng đúng không? Chúng ta ở đây có bất tiện không? Hay là chuyển đến viện của chàng đi.”
Sáng nay nàng đã để ý, ngay cả y phục Triệu Thận mặc cũng là do tiểu tư bên cạnh vội vàng chuẩn bị.
Với đôi chân bất tiện, đột ngột phải đổi chỗ ở, chắc chắn hắn rất không quen. Hơn nữa, nàng cũng thấy khó chịu khi ở trong tân phòng vốn dành cho Triệu Hằng.
Triệu Thận nhìn nàng một cái rồi nói: “Tất nhiên là được. Nhưng viện này vừa được tu sửa, vị trí cũng đẹp. Còn Quỳnh Hoa viện của ta tuy rộng hơn nhưng lại khá hẻo lánh. Nàng có chắc là muốn chuyển đến đó chứ?”
“Dù tốt đến đâu thì đây vẫn là chỗ của người khác. Đương nhiên phải chuyển rồi.” Kỷ Vân Thư không hề do dự.
Nàng biết Triệu Hầu gia thương yêu Triệu Thận đến mức nào. Nơi ở của hắn dù có kém tân phòng này thì cũng tuyệt đối không thể tệ.
Mà Triệu Thận đã sống ở đó bao nhiêu năm, giờ bị kéo đến làm tân lang, chắc chắc sẽ không quen.
Thấy nàng kiên quyết, hắn lập tức gọi người đến thu dọn. Đám nha hoàn của Kỷ Vân Thư bận rộn, hạ nhân của Triệu Thận cũng giúp một tay.
Nhưng khi cả hai đang sắp xếp đồ đạc thì bên ngoài bỗng có người truyền tin: “Thái hậu triệu kiến.”
Vừa nghe lời ấy, Kỷ Vân Thư liền thấy đau đầu. Việc hôn sự của nàng gặp biến cố, thái hậu cũng là cô mẫu nàng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng nàng tưởng phải đợi đến ngày nàng về thăm nhà.
Với sự yêu thương của cô mẫu dành cho nàng, chỉ cần nghe kể chuyện đêm qua thôi, chắc chắn người sẽ nổi giận lôi đình.
Quan trọng nhất là có thể thái hậu sẽ không chấp nhận cho nàng gả vào Hầu phủ.
Triệu Thận nhìn sắc mặt nàng, chậm rãi nói: “Lo rằng thái hậu sẽ phản đối hôn sự của chúng ta sao? Thật ra nàng nên cân nhắc kỹ hơn, dù sao cũng là chuyện cả đời, không nên quyết định qua loa vì nóng giận được.”
“Ai nói ta nóng giận?” Kỷ Vân Thư liếc hắn: “Ta chỉ hối hận vì tối qua không viên phòng thôi.”
Dù đã thành thân, nhưng việc có viên phòng hay chưa vẫn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô mẫu nàng gấp gáp truyền triệu như vậy, e rằng cũng có cân nhắc đến điều này.
Triệu Thận nghe nàng buột miệng nói ra lời kinh người, không khỏi dở khóc dở cười: “Đừng nói bậy, ta đi cùng nàng. Nàng muốn nói gì thì cứ nói rõ ràng với Thái hậu. Nếu thực sự không thể thuyết phục người thì cứ đẩy sang ta, chỉ cần nàng không hối hận, ta sẽ luôn đứng phía sau nàng.”
“Chàng tốt như vậy, ta có gì mà phải hối hận chứ?”
Lời lẽ bao dung và có trách nhiệm của Triệu Thận khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy bản thân đã chọn đúng người.
So với Triệu Hằng, kẻ cùng Diêu Nhược Lan yêu đến chết đi sống lại nhưng lại không dám quang minh chính đại cưới nàng ta thì Triệu Thận tuyệt đối không giống vậy.
Khi hai người đến Ninh Thọ cung thì phát hiện ngay cả Hoàng đế cũng có mặt. Lúc Kỷ Vân Thư cúi người hành lễ, nàng vô tình bỏ lỡ ánh mắt phức tạp lóe lên trong đáy mắt vị Hoàng đế biểu ca kia.
Đợi nàng đứng thẳng dậy, Hoàng đế đã gọi Triệu Thận ra ngoài, để không gian lại cho Thái hậu và nàng.
Thái hậu trầm mặt, nói với giọng uy nghiêm: “Ngươi nói xem, rốt cuộc chuyện tối qua là thế nào?”
Kỷ Vân Thư ngoan ngoãn ngồi xuống phía dưới, đáp: “Con phát hiện Triệu Hằng cùng biểu muội hắn… cái đó, nên không muốn gả cho hắn nữa. Vốn dĩ con đã muốn gả cho Triệu Thận, vậy nên mới đề xuất đổi hôn sự, Triệu Hầu gia cũng đồng ý rồi.”
Trong điện yên lặng trong chốc lát, sau đó là giọng nói trầm thấp của Thái hậu: “Đáng lẽ lúc đó ngươi phải ở trong tân phòng, tại sao lại chạy ra ngoài? Hay nói cách khác, sao ngươi biết bọn họ đang ở cùng nhau?”
Kỷ Vân Thư lập tức căng thẳng.
Không hổ là Thái hậu, chỉ từ mấy câu nói ngắn gọn đã lập tức nhận ra sơ hở lớn nhất trong câu chuyện của nàng.
Đây chính là điều khó giải thích nhất trong toàn bộ câu chuyện này.