Vị giáo sư ngồi trên xe lăn mỉm cười lịch sự, mà người đang đứng sau lưng đẩy xe lăn kia lại chính là Tần Linh, người con gái vì cái chết của cha mà chịu đả kích nặng nề, luôn từ chối hợp tác với cảnh sát!
Đôi mắt của Lâm Thụ lập tức sáng lên. Trong bộ cảnh phục, cậu tràn đầy khí thế bừng bừng, nhưng so với một cảnh sát, cậu lại càng giống một cậu nhóc mặc trộm đồ người lớn hơn. Cậu nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm Lãng: “Giáo sư Trần.”
Lâm Lãng chủ động bắt tay với Lâm Thụ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu như đang dò xét điều gì: “Cậu đang điều tra vụ án sao?”
Lâm Thụ cười gãi đầu, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Tần Linh: “Sếp cử tôi đến trường tìm hiểu một chút, nhưng đáng tiếc chẳng thu được gì cả, ha ha.”
Lâm Lãng lập tức hiểu ý: “Cậu muốn nói chuyện với Tiểu Linh phải không?”
Anh quay đầu nhìn Tần Linh, chiếc cằm trắng lạnh hơi nâng lên, dáng vẻ như một người thầy tận tâm khuyên bảo học trò: “Em nên đi nói chuyện với cảnh sát Lâm đi. Không thể cứ trốn tránh mãi được, vụ án của cha em đã đến lúc phải có hồi kết rồi.”
Đôi mắt của Tần Linh lóe lên, cô cúi đầu, uể oải đáp: “Được.”
Tần Lục Anh theo phản xạ tiến lên một bước.
Ngay lập tức, cả trường quay vang lên tiếng quát giận dữ của đạo diễn: “Cắt!”
Tần Lục Anh giật mình, mọi cảnh vật xung quanh nhanh chóng mờ dần. Hình ảnh Lâm Lãng trong mắt cậu cũng trở nên nhạt nhòa. Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện mình vẫn đang ở phim trường, mà Kha Ngọc chỉ cách mình một bước chân!
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng Tần Lục Anh.
Khoảng cách giữa hai người quá gần. Kha Ngọc không để lộ cảm xúc gì, lặng lẽ đẩy xe lăn lùi lại nửa mét.
Sắc mặt đạo diễn đỏ bừng, tức đến mức suýt nữa ném luôn chiếc khung ngắm trong tay mà xông lên sân khấu. Ông ta trực tiếp gọi tên nhân vật trong phim: “Lâm Thụ, cậu làm cái gì vậy? Ngay cả vị trí đứng cũng có thể đi sai sao?”
“Cậu thậm chí còn sai cả những điều cơ bản nhất! Cậu học kiểu gì vậy hả?”
Tần Lục Anh luống cuống đứng trên sân khấu. Suốt hai mươi năm sống trên đời, cậu chưa từng bị ai chỉ tay vào mặt mắng thẳng như vậy.
Những nhân viên xung quanh cũng nhìn cậu với ánh mắt trách móc. Vì sai lầm sơ đẳng của cậu mà họ lại phải làm việc nhiều hơn, tốn thêm công sức và thời gian.
Những nguồn lực bị lãng phí, những thước phim bị hủy bỏ, ai sẽ là người bù vào đây? Một sinh viên nghèo như cậu có thể đền nổi không?
Ngay cả nữ diễn viên đóng vai Tần Linh cũng có chút không vui, khoanh tay đứng cách xa cậu.
Tần Lục Anh lúc này cô độc không ai giúp đỡ, chỉ có thể xấu hổ cúi đầu liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động nên quên mất, lần sau tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa.”