Nàng cầm thanh trường kiếm đặt ở đầu giường, một tiếng "choang" rút kiếm ra, sau đó vung hết sức chém xuống sàn nhà. Nhìn vết trắng nhạt trên sàn, khóe miệng nàng giật giật. Thật sự là quá yếu. Thực lực trước khi nàng trọng sinh, chỉ cần một ngón tay út cũng có thể nghiền nát nàng của hiện tại, thậm chí là cả trăm nàng hiện tại. Giờ thì thật là bi thảm!
Trọng sinh trở về, đương nhiên nàng vô cùng vui mừng, nhưng sự khác biệt quá lớn về sức mạnh giữa hiện tại và kiếp trước lại khiến nàng thất vọng, đồng thời cũng khiến nàng hạ quyết tâm, một quyết tâm chưa từng có.
Nàng phải trở nên mạnh hơn, phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn!
Nhưng trước khi trở nên mạnh mẽ, nàng còn phải đối mặt với tình huống lúc này. Mộc Hàn Yên rất rõ, những người không vừa mắt nàng thì đúng là có không ít, nhưng người có thâm thù đại hận thì chẳng có ai. Chỉ là những người không ưa nàng, cứ thích gây rắc rối cho nàng. Nàng thực lực yếu, phụ thân lại không coi trọng, còn Hàn Phong thì thực lực mạnh, lại được phụ thân yêu mến. So sánh như vậy, ai chẳng thích bắt nạt kẻ yếu.
Ta không muốn làm kẻ yếu! Khóe miệng Mộc Hàn Yên hơi giật giật, trước khi có được sức mạnh cường đại, bây giờ nàng cần thêm thế lực của riêng mình, dù là nhỏ bé cũng được. Chỉ khi có được thế lực của riêng mình, nàng mới có thể dễ dàng hành sự. Ví dụ như là xử lý chuyện của vị Triệu tứ tiểu thư kia.
Mộc Hàn Yên vừa nghĩ đến đây, Việt Phàm Linh đã bước vào, kéo tay nàng, quan tâm hỏi han. Mộc Hàn Yên biết, mẫu thân đang cảm thấy áy náy. Từ nhỏ đã nuôi nàng giả trai, trong nhà luôn dùng tiêu chuẩn nuôi con trai để đánh giá và yêu cầu nàng, những điều này trong mắt Việt Phàm Linh đương nhiên là không cần thiết, hơn nữa họ còn cố tình dung túng cho đứa con này trở thành một kẻ ăn chơi trác táng, sao bà có thể không đau lòng, không áy náy.
Mộc Hàn Yên sờ chiếc nhẫn nhỏ bé không đáng chú ý trên ngón út tay phải của mình, chính chiếc nhẫn này đã giúp nàng hóa trang hoàn hảo thành nam tử. Kiếp trước, thậm chí gặp cả những người cực kỳ mạnh mẽ, cũng không phát hiện ra nàng là nữ cải trang nam, có thể thấy chiếc nhẫn này không tầm thường. Nhưng nó chỉ có tác dụng đó thôi, không còn tác dụng nào khác. Từ nhỏ nàng đã được dặn dò, tuyệt đối không được tháo chiếc nhẫn này trước mặt người ngoài. Sau này nàng mới hiểu, đây cũng là một cách để bảo vệ nàng.
"Mẫu thân, con muốn hai tên thị vệ." Mộc Hàn Yên nhẹ giọng nói.
Việt Phàm Linh nghe vậy, đầu tiên ngẩn người, sau đó gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, phải có thị vệ đi theo bên người, đứa nhỏ ngốc này, dễ tin người quá, ta đáng lẽ phải phái người theo con từ lâu mới phải, con cũng không nên nghe lời phụ thân con, cái gì mà con cái Mộc gia phải bồi dưỡng tính độc lập. Đó là nhà người ta, nhà chúng ta không giống thế. Cha con là thành chủ, con căn bản không cần phải vất vả như mấy người con cháu phân gia kia."
"Dạ, mẫu thân, con muốn tự mình chọn, có được không?" Mộc Hàn Yên lại nói. Sự nuông chiều của mẫu thân luôn trực tiếp như vậy, chỉ thiếu điều nói cha con có tiền có thế, con cứ ăn chơi hưởng lạc làm sâu gạo thôi, không cần phải nỗ lực.
"Được được, không vấn đề gì." Việt Phàm Linh gật đầu, "Ta sẽ điều toàn bộ thị vệ trong phủ thành chủ đến, cho con tự chọn. Hôm nay vừa hay có mấy thị vệ mới vào làm, con cứ chọn thoải mái." Việt Phàm Linh đối với yêu cầu của Mộc Hàn Yên là trăm phần trăm nghe theo, Mộc Hàn Yên nói gì bà liền lập tức đi làm.
Mộc Hàn Yên nhìn Việt Phàm Linh nhanh chóng đi sắp xếp chuyện này, nàng lại đang nghĩ đến hai người trong số các thị vệ của phủ thành chủ. Hai người đó, một người tên Hoa Nguyệt, một người tên Tư Dung.
Hai người này ban đầu đều là kiểu người ném vào đám đông cũng không tìm ra được, thực lực lúc đầu cũng không ra gì, nhưng tư chất của hai người đều rất tốt. Sau này tu vi của họ tăng lên nhanh chóng. Trong hai người này, Hoa Nguyệt một khi giao chiến với người khác, thì là kiểu càng gặp đối thủ mạnh thì càng trở nên mạnh, có thể vượt cấp chiến đấu. Còn Tư Dung, đầu óc lại vô cùng thông minh. Là kiểu người đi bán đứng người khác, người ta còn giúp hắn đếm tiền, còn cảm ơn hắn. Thâm độc vô cùng!