Hoa Nguyệt và Tư Dung đều là những người trọng tình trọng nghĩa, không ai giống ai nhưng lại có những câu chuyện riêng khiến người đời phải cảm phục.
Hoa Nguyệt bước chân vào phủ Thành chủ làm việc chỉ vì muốn có thể chăm sóc người bà già yếu, bệnh tật của mình. Còn Tư Dung, câu chuyện của hắn lại phức tạp và đau lòng hơn nhiều. Hắn từng có một vị hôn thê từ thuở nhỏ, nhưng nàng chẳng may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, cần Thanh Trúc Đằng làm thuốc dẫn, mà loại cây này mỗi năm lại phải tìm kiếm không ngừng. Gia đình nàng vì chữa bệnh cho con gái mà hao tổn hết tài sản, đến khi không còn khả năng chi trả, họ đành gửi gắm nàng cho Tư Dung chăm sóc, hứa sẽ đi kiếm tiền rồi trở lại. Nhưng cuối cùng, họ ra đi không lời từ biệt, bỏ mặc nàng cho hắn gánh vác.
Từ đó, Tư Dung một lòng không rời bỏ, dốc hết sức mình để chăm sóc vị hôn thê. Cuộc đời về sau của họ vang danh khắp thiên hạ, nhưng kiếp trước, dù ở giai đoạn nào, nàng chưa từng có giao tình với hai người này.
Kiếp này, nàng quyết tâm tận dụng cả hai người ấy.
Đối diện với âm mưu của Triệu tứ tiểu thư, nàng không muốn dễ dàng bỏ qua. Nàng cũng chẳng muốn để Hàn Phong hay mẫu thân ra tay giúp mình. Lần này, nàng muốn tự mình đối phó, tự mình xử lý mọi chuyện.
Kiếp trước, nàng đã quá mềm lòng, vì thanh danh của Triệu tứ tiểu thư mà suy nghĩ cho nàng ta, cuối cùng lại khiến phụ thân gặp phiền phức. Nhưng kiếp này...
Mộc Hàn Yên ánh mắt lạnh lùng, nàng không còn là kẻ ngốc nghếch chỉ biết ăn chơi, quá mức lương thiện như trước. Triệu tứ tiểu thư đã dám dùng sự trong sạch của bản thân để tính kế nàng, chứng tỏ nàng ta căn bản không để ý đến danh dự của chính mình. Vậy thì, tại sao nàng phải lo lắng cho danh dự của kẻ khác?
Mộc Hàn Yên khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo. Nàng đã từng chết đi một lần, mất mát quá nhiều. Giờ đây, nàng sống lại như phượng hoàng từ trong tro tàn, không còn ngây thơ, cũng chẳng còn ngu muội như kiếp trước. Nàng sẽ không để ai ức hϊếp hay tính kế mình thêm một lần nào nữa!
Kiếp này, bất cứ kẻ nào dám coi thường nàng, nhục mạ nàng, hãy chuẩn bị tinh thần để nhận lấy "báo đáp" mà nàng dành cho.
Đôi mắt Mộc Hàn Yên lúc này tựa như hàn băng ngàn năm, lạnh lẽo đến mức khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Việt Phàm Linh nhanh chóng triệu tập thị vệ trong phủ Thành chủ. Mặc dù Mộc Duệ An đối với Mộc Hàn Yên luôn lạnh nhạt, nhưng ông lại vô cùng yêu thương Việt Phàm Linh. Lời nói của bà trong phủ có trọng lượng, hơn nữa bà lại là người có tâm trí và thực lực hơn người, được mọi người trong thành kính trọng. Bà không phải kiểu nữ nhân yếu đuối dựa vào nam nhân. Nói cách khác, dù Mộc Duệ An không có mặt, Việt Phàm Linh hoàn toàn có thể thay ông ra lệnh. Do đó, việc bà triệu tập toàn bộ thị vệ trong phủ cũng chẳng có gì lạ.
“Hàn Yên, con tự chọn vài người làm thị vệ thân cận của mình đi.” Việt Phàm Linh bước vào phòng, giọng nói vui vẻ hướng về Mộc Hàn Yên.
Trước kia, Mộc Hàn Yên luôn cố chấp học theo Hàn Phong, mọi việc đều tự mình làm. Thực lực không đủ nhưng lại không chịu mang người bảo vệ bên cạnh, đôi khi chịu thiệt mà chẳng hay biết. Nhưng giờ đây, khi Hàn Yên đột nhiên thay đổi, muốn mang theo thị vệ, Việt Phàm Linh không khỏi vui mừng trong lòng.
Tuy nhiên, bà cũng không tin tưởng Mộc Hàn Yên có mắt nhìn người tốt, nên đã âm thầm tính toán rằng sau khi nàng chọn xong, bà sẽ bổ sung thêm vài người thực lực cao và đáng tin hơn.
Mộc Hàn Yên đứng dậy, cùng Việt Phàm Linh chậm rãi bước ra sân. Trong sân, mấy chục người đang đứng ngay ngắn, vẻ mặt cung kính. Nhưng Mộc Hàn Yên hiểu rõ, nhiều kẻ trong số họ chỉ là bề ngoài kính trọng, thực tế lại khinh thường nàng.
Nàng khẽ cười nhạt trong lòng. Đúng vậy, kiếp trước nàng là một kẻ ăn chơi trác táng, tùy ý làm bậy, dễ nổi nóng, luôn nghĩ rằng có cha là Thành chủ thì có thể ngang ngược khắp nơi. Dù không làm điều gì ác, nhưng cũng chẳng được ai yêu mến.
Đương nhiên, những thị vệ này cũng chẳng mấy người thực sự tôn trọng nàng. Họ chỉ vì phụ thân nàng là Thành chủ mà không dám nói lời bất kính.