Mà Mộc Hàn Yên và Mộc Hàn Phong tập hợp ưu điểm của cả hai người, tự nhiên càng thêm tuấn mỹ.
Mộc Hàn Phong không chỉ có dung mạo tuấn mỹ, mà còn trầm ổn, lạnh lùng, kiên nghị, trí tuệ, mang một sức hút khó diễn tả.
Còn Mộc Hàn Yên từ nhỏ đã giả trai lớn lên, dung mạo tự nhiên cũng không cần phải nói, khác biệt duy nhất so với Mộc Hàn Phong là giữa lông mày nàng có một nốt ruồi son, càng tôn lên vẻ đẹp tuyệt thế vô song của nàng.
Trong mắt người ngoài, dung mạo hai người này không khác nhau là mấy, nhưng nội tâm lại khác nhau một trời một vực.
Mộc Hàn Phong phong độ phiên phiên, thực lực bất phàm, đã là kiếm sĩ cấp năm, là người xuất sắc nhất trong thế hệ của bọn họ, rất được các cô nương yêu thích.
Còn Mộc Hàn Yên trong mắt thế nhân lại là một cái gối thêu hoa, là kẻ ăn chơi trác táng, phế vật, nông nổi dễ nổi nóng, sống dưới sự che chở của gia tộc, là một tên ngu ngốc chẳng biết gì.
Trong mắt thế nhân, Mộc Hàn Phong đối với người ca ca ăn chơi trác táng phế vật này của mình, khinh thường từ tận đáy lòng, nhẹ thì thường xuyên châm biếm mỉa mai, đôi khi còn trực tiếp gây khó dễ cho Mộc Hàn Yên. Thường xuyên khiến Việt Phàm Linh tức đến bốc khói, mắng hắn không có tình huynh đệ.
Mộc Hàn Phong quay đầu nhìn về hướng cửa phòng của Mộc Hàn Yên, còn mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở của nàng. Mộc Hàn Phong mặt mày tuấn tú trầm xuống, nhanh chóng rời khỏi sân.
…
Mộc Hàn Yên lúc này đã bình tĩnh lại, nàng lau nước mắt, đã rất lâu rồi nàng không khóc như một đứa trẻ thế này, nên có chút ngại ngùng cười cười: “Mẫu thân, con…”
“Đói bụng chưa? Có muốn ăn gà nướng lá sen mà con thích nhất không, ta lập tức sai người đi mua.” Việt Phàm Linh yêu thương vuốt ve đầu Mộc Hàn Yên, nhẹ giọng hỏi.
Mộc Hàn Yên khẽ lắc đầu: “Uống chút cháo thanh đạm là được, bây giờ con không muốn ăn gà nướng.” Mộc Hàn Yên nhìn khuôn mặt quen thuộc của mẫu thân, lại cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Mẫu thân rất sủng nàng, Mộc Hàn Yên vẫn luôn biết, còn phụ thân thì luôn không hỏi han, mặc cho mẫu thân đối với nàng trăm điều đều thuận theo. Mộc Hàn Yên về sau mới hiểu rõ, kiếp trước lúc nàng ban đầu ăn chơi trác táng, tùy hứng, không có chí tiến thủ như vậy, đều là do phụ thân và mẫu thân dung túng, thậm chí là cố ý dẫn dắt.
Mộc Hàn Yên ban đầu không hiểu cha mẹ vì sao lại làm như vậy, thậm chí còn có chút oán hận hành động của bọn họ. Nhưng về sau mới hiểu ra, tình yêu sâu sắc của cha mẹ. Mục đích duy nhất bọn họ làm vậy, đó là vì bảo vệ nàng. Một người vô dụng, ai sẽ quan tâm nhiều? Ai sẽ cảm thấy có uy hϊếp? Nhưng sự phát triển về sau lại không còn là điều mà cha mẹ có thể ứng phó được nữa. Thế lực kia quá thần bí, quá mạnh mẽ, cho đến khi sau này nàng có được sức mạnh cường đại, vẫn không dò rõ được thực lực chân chính của đối phương lớn đến mức nào.
Việt Phàm Linh vừa nghe liền vội vàng đi ra ngoài dặn dò người đi nấu cháo. Mộc Hàn Yên lúc này kiểm tra thân thể của mình, càng kiểm tra tim càng chìm xuống. Hết rồi, hết sạch rồi! Sức mạnh cường đại, tu vi nàng từng có, đều không còn! Bây giờ nàng vẫn là thực lực của khoảng thời gian này kiếp trước, một kiếm sĩ cấp một yếu gà!
Nàng thử vận chuyển kình khí trong cơ thể, rồi sắc mặt trở nên càng khó coi hơn. Kình khí yếu ớt trong cơ thể đang nói rõ ràng cho nàng biết, thôi, đừng giãy giụa nữa, bây giờ ngươi chính là một con gà yếu, chính là một con gà yếu mà ai cũng có thể đánh cho bầm dập.
Kinh nghiệm thực chiến tích lũy kiếp trước vẫn còn, kinh nghiệm tu luyện cũng còn, nhưng không chịu nổi trong cơ thể không có kình khí, hoàn toàn không thể dùng sức. Cái gọi là có bột mới gột nên hồ chính là cảm giác này, tâm có thừa mà lực bất túc, thật sự là nghẹn khuất!