Sự Trả Thù Của Pandora (Quyển 1)

Quyển 1 - Chương 23: Là mơ à... Sao anh lại ở trong giấc mơ của tôi?

Cánh môi anh trắng bệch, sắc mặt u ám lạnh lẽo.

Vào phòng vệ sinh, anh trực tiếp mở vòi phun nước ra, giọt nước hơi lạnh bắn vào mặt Liên Chức, cô mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt bực bội và chật vật của Hoắc Nghiêu.

"Em tự tắm rửa sạch sẽ cho mình đi."

Cằm Hoắc Nghiêu căng chặt, trong đôi mắt đen nhánh cũng hiện lên tức giận.

"Nếu còn dám làm ra chuyện xấu gì nữa, tôi sẽ trực tiếp ném em ra đường."

Sau khi nói xong, anh ta liền rời đi, cửa phòng tắm cũng bị đóng sầm lại.

Biệt thự không chỉ có một phòng vệ sinh, anh ta sải bước lên lầu, mơ hồ một mùi chua đắng vọt vào mũi anh.

Hoắc Nghiêu thấp giọng mắng một câu, kéo áo sơ mi ném thẳng vào thùng rác.

Anh ta là một người có thói sạch sẽ rất nghiêm trọng, áo sơ mi phải sắp xếp theo màu sắc, giày dép đều phải được đánh sạch mỗi ngày, cho dù hành lang của biệt thự có rơi một sợi tóc, anh ta đều bảo người giúp việc quét sạch lại một lần nữa.

Phòng tắm chính truyền đến tiếng nước ào ào, đại khái nửa tiếng hoặc lâu hơn, âm thanh kia mới đột nhiên dừng lại.

Lúc Hoắc Nghiêu lau khô tóc ra khỏi phòng vệ sinh, còn ghét bỏ dùng chóp mũi ngửi xem còn mùi nữa hay không.

Giọt nước dọc theo tuyến nhân ngư dưới bụng anh ta trượt xuống, trượt qua từng đường cơ bắp rõ ràng, chui vào bên hông quấn khăn tắm.

Anh ta đi xuống lầu, đi vào nhà bếp để lấy một chai nước.

Phòng vệ sinh mơ hồ truyền đến tiếng nước tí tách, Hoắc Nghiêu không có tâm tình đi quản cô, bật TV xem trận bóng, cũng liên hệ với quản gia để ngày mai bảo người giúp việc đến để quét dọn nhà cửa.

Một giờ sau, trận đấu kết thúc nhưng vẫn chưa thấy cô ra ngoài.

Hoắc Nghiêu nhíu mày, đứng dậy gõ cửa.

"Liên Chức?"

Liên tục gọi vài lần, bên trong vẫn chưa phản hồi, tiếng nước vẫn ào ào không ngừng như trước.

"Nếu em không lên tiếng thì tôi đẩy cửa vào nhé?"

Nói đến đây, Hoắc Nghiêu đã không còn kiên nhẫn nhiều, tối nay anh có lẽ nên mặc kệ để cho người phụ nữ này ngủ ở trên đường mới phải.

Anh đẩy khe cửa ra, trong hơi nước mờ ảo, người phụ nữ nằm trượt trên sàn nhà, hai tròng mắt nhắm nghiền ngủ say.

Vòi phun nước cũng rửa sạch vớt dơ trên thân thể của cô, cả người cô ướt đẫm giống như vừa mới xông hơi xong vậy.

Mặt Hoắc Nghiêu đen lại, chờ người phụ nữ này hơn một tiếng đồng hồ hóa ra là đang ngủ ở đây.

Anh đi vào tắt vòi phun nước, chân nhẹ nhàng đá vào bắp chân của cô.

"Liên Chức, tỉnh lại!"

Cô rêи ɾỉ hai lần, nhưng vẫn ngủ thiếp đi.

Cổ trắng nõn lộ ra, áo sơ mi của cô đã ướt hết.

Hoắc Nghiêu sửng sốt nửa giây, lại nặng nề thở dài một hơi.

Anh ta có loại cảm giác tự chuốc lấy cực khổ vào người, tiến lên xách cánh tay cô kéo người lên, cuối cùng cô cũng có phản ứng, bất mãn nói.

"Đừng kéo tôi... Đừng kéo..."

Nhưng cô làm sao địch lại được sức mạnh của đàn ông cao lớn hơn mình, khi cô đứng lên đột nhiên đâm vào trong ngực của anh ta.

Mềm mại và rắn chắc va chạm vào nhau, l*иg ngực hai người đều run lên.

Cô mơ hồ mở mắt ra, Hoắc Nghiêu rũ mắt liền nhìn thấy khuôn mặt mê mang của cô.

"Hoắc... Hoắc Nghiêu..."

Hoắc Nghiêu lạnh lùng nói: "Đứng yên!"

Cho dù là say rượu, cô cũng có thể nghe ra giọng điệu của anh không tốt lắm, vì thế chống đỡ thân thể muốn đứng lên.

Nhưng vừa mới thoát khỏi l*иg ngực anh ta, cô sắp loạng choạng ngã nhào xuống đất, Hoắc Nghiêu đỡ cô một cái, cô lại ngã vào trong ngực anh ta, coi anh ta như một cây gậy để chống đỡ thân thể của mình.

Hoắc Nghiêu cắn răng, chỉ có thể nhận thua.

"Là mơ à... Sao anh lại ở trong giấc mơ của tôi?"